Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 134 : Kỹ năng diễn xuất so với ai khác vượt hơn một bậc!
Ngày đăng: 19:11 19/04/20
Cùng Tô Ngưng Tuyết trao đổi điện thoại xong, Cận Tử Kỳ quay người lại thì thấy người đàn ông nào đó nằm lỳ ở trên giường với tư thế thật bất nhã.
Cha mẹ của cô cuối cùng lấy việc ly hôn để kết thúc mối vướng mắc trong hơn ba mươi năm qua, nghĩ đến vừa rồi trong điện thoại giọng nói của Tô Ngưng Tuyết bình thản không có gì lạ, bất quá giống như đang cùng cô bàn luận đến tình hình thời tiết của hôm nay.
Dường như Tô Ngưng Tuyết không có một tia hối hận, thái độ cũng vô cùng kiên quyết.
Ngược lại con gái là cô đây, lúc nghe được mẹ tán gẫu chút chuyện về vấn đề chú ý sức khoẻ khi mang thai, trong lòng vẫn có chút không phải là tư vị, đặc biệt khi suy nghĩ chút ít đến chuyện của Kiều Hân Hủy, càng thêm giống như cùng đổ năm lọ gia vị hỗn tạp.
Có như vậy trong nháy mắt, thậm chí cô có ý nghĩ xấu, cô cũng sẽ không nói với Cận Chiêu Đông bộ mặt thật của Kiều Hân Hủy!
Cô muốn cho người cha tốt của cô đích thân bóc trần lớp mặt nạ giả dối kia của Kiều Hân Hủy, dùng máu và nước mắt để cho ông bài học kinh nghiệm biết rõ người đàn bà mà ở trong lòng ông yêu suốt ba mươi mấy năm qua đến tột cùng là loại người có phẩm chất gì.
Đây chính là nhân ông tự trồng, trổ ra loại quả thiện hay ác, mùi vị trong đó phải do chính bản thân ông nếm thử.
Mặc dù, đây đối với Cận Chiêu Đông mà nói không khỏi có phần tàn nhẫn.
"Đang suy nghĩ gì thế, đứng ở đó không nhúc nhích vậy?"
Tiếng nói của Tống Kỳ Diễn từ trên giường truyền tới, cô lấy lại tinh thần, để di động qua một bên, mới đi qua.
Hắn ở nhà ăn mặc rất tùy ý, trong phòng lại có hệ thống sưởi, cho nên chỉ mặc một chiếc quần thường màu nhạt, áo len lông cừu cổ chữ V tính chất mềm mại, đỉnh đầu là mái tóc đen bị hắn cào loạn lên như tổ chim, có chút buồn cười.
《Chuyên gia hướng dẫn ăn uống cho bà mẹ mang thai》, 《Sách bên gối cho phụ nữ có thai 》,《 Sách tranh bốn mươi tuần lễ mang thai 》, 《 Kiến thức mang thai phổ thông 》, còn có 《 Đàn ông có vợ mới mang thai 》 cùng với 《Những công việc ba ba chú ý cho đúng 》...
Các loại sách đề mục quái dị chưa từng thấy bày tràn đầy một giường, không dành ra được chỗ cho một người ngồi xuống.
Cô cũng rất bội phục, hắn thế nhưng có thể nằm ở trên đống sách lộn xộn như vậy mà không khó chịu.
Mà trước khi nói đến những bộ sách này, hiện tại Tống Kỳ Diễn mỗi ngày chuẩn bị sách vở chăm chỉ. Nếu như quá trình mang thai mở ra một chương trình học, với thái độ ham học của hắn thế này, nếu như đi đăng ký tham gia, tuyệt đối có thể nắm chắc trong tay một trăm điểm!
Tựa như giờ phút này, hắn bất quá ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, sau đó lại hết sức chuyên chú giơ bút lên ghi vào trong chỗ trống của một quyển sách thật dày, viết lại một chút thông tin mà hắn tự nhận là quan trọng khi xem được từ trên sách.
Thậm chí Cận Tử Kỳ cũng không biết là hắn mua những quyển sách này từ lúc nào, hai đêm trước khi cô vừa vào phòng ngủ, đã nhìn thấy hắn nằm ở trên một đống sách lớn, trên lỗ tai còn gác một cây bút để mọi lúc đều có thể ghi chép.
Hầu như mấy ngày nay vừa tan tầm, hắn lập tức chui đầu vào phòng ngủ nghiên cứu những quyển sách này, cũng không đến thư phòng, không làm gì chỉ cầm lấy quyển 《 Bách khoa toàn thư mang thai 》 mà ở đó nói lẩm bẩm, một lần bị Tống Chi Nhậm dạy dỗ vì "Bất học vô thuật"! (Không học vấn không có phương pháp)
Nhưng Tống Kỳ Diễn vẫn giả bộ hồ đồ không quan tâm, bên này mới vừa bị xách tai dạy dỗ xong, quay người lại thì đã cầm sách lên, ngay cả ghế trong xe và trên bàn trong phòng làm việc của hắn cũng có một hai quyển sách quý về mang thai như vậy.
Cận Tử Kỳ nhìn thấy những đống giấy viết kia, chỉ hai ngày, đã tràn ngập ba mươi trang chỉnh đốn, không biết hắn lấy ở đâu hứng thú và tinh lực cao như vậy, quả thực so với cô đây người làm mẹ chân chính còn muốn nhiệt tình hăng hái hơn.
Đi đến bên giường, đã bị món đồ chơi trên mặt thảm lông nhung lớn cản chân, cúi đầu nhìn xem con mèo tròn mềm mại lăn đều kêu leng keng, Cận Tử Kỳ bất đắc dĩ mấp máy khoé môi, những món đồ chơi này cũng là buổi tối muốn mang lên giường ngủ với cô.
Cô lại quay đầu nhìn về phía cặp loa nhỏ mới tinh, ở trong đó đan phát "Khu vườn quyến rũ" của Kevin Kern, lúc hắn mua được album Piano này vẻ mặt rất nghiêm chỉnh mà nói với cô, âm nhạc phải đi theo đứa bé từ khi còn là tế bào trứng được thụ tinh trở lên!
Đến thời điểm vào buổi tối đi ngủ, hắn lại sẽ lấy ra truyện thiếu nhi từ trong ngăn kéo của tủ đầu giường, bắt đầu đọc các loại chuyện xưa từng chữ từng câu cho cô, nói ra cho oai là bồi dưỡng thiên phú văn học cho đứa bé!
Mỗi lần nghe xong truyện cổ tích chán đến chết, Cận Tử Kỳ đã ngủ gật đến không xong, hắn vẫn còn hưng trí bừng bừng theo sát cô thảo luận việc phụ nữ có thai ngày thường sinh hoạt chú ý một chút, có đôi khi hai người còn có thể bởi vì ý kiến không đồng nhất mà tranh chấp.
Thí dụ như, Cận Tử Kỳ bởi vì mang thai mà khẩu vị giảm xuống, lại mua túi mứt mận lớn về, kết quả sau khi bị Tống Kỳ Diễn phát hiện lập tức không cho ăn mà tịch thu, thậm chí ngay cả một viên cô cũng còn chưa nếm đến.
Đối với lần này, Cận Tử Kỳ bực bội không ít với Tống Kỳ Diễn, một buổi tối cũng không để ý tới hắn, cô cho rằng mứt mận và mứt hoa quả đều là thực phẩm kích thích khẩu vị, trợ giúp tiêu hóa và ăn uống cho cô, cũng có lợi cho sự trưởng thành của cục cưng.
Nhưng tiên sinh Tống Kỳ Diễn lại không cho là như vậy, sau khi tiểu thư Cận Tử Kỳ sinh ra hờn dỗi, lập tức cầm lấy giấy bút của mình đến trước mặt cô, chỉ vào bên trong phần ghi chép chính mình lúc trước trích lục rồi viết lại một ít, thái độ nghiêm cẩn đọc cho cô nghe: "Trong mứt mận và mứt hoa quả giàu Potassium sorbate, acid erythorbic và Natri Benzoat vân...vân cùng chút chất bảo quản và chất phụ gia."
Lúc Cận Tử Kỳ nghe được cái hiểu cái không, hắn sẽ đặt bản giấy tràn ngập chữ kia xuống, bụm lấy tay của cô dịu dàng nói: "Tiểu Kỳ, em suy nghĩ một chút đi, nếu như cục cưng của chúng ta bởi vì chút ít chất bảo quản và chất phụ gia này sinh ra bàn chân thứ ba, hoặc là ăn hư đầu óc, sau khi lớn lên với những đứa bé cùng lứa nó làm sao có thể sinh tồn được?"
Khi hắn liên tục dụ dỗ khuyên bảo mang theo đe dọa, Cận Tử Kỳ sững sờ, trong đầu hiện ra một bản tin lần trước xem qua ở trên mạng, bởi vì cơ thể mẹ trong lúc mang thai uống các loại thuốc, làm cho trẻ sơ sinh sau khi sinh ra là trẻ sinh đôi dính liền.
Cô vuốt ve chiếc bụng xem như là bằng phẳng của mình, thì lòng vẫn còn sợ hãi, ở đâu còn dám lại đi ngấp nghé những thứ ô mai kia, lại nhìn hắn với bộ dạng ông thầy đồ dong dài, bật cười: "Về sau không ăn!"
Tống Kỳ Diễn chỉ cảm thấy sự cố gắng của mình cuối cùng chiếm được hiệu quả, nâng lấy mặt của cô, hôn mạnh xuống một cái, "Bà xã à, thực là ngoan ngoãn!"
Cận Tử Kỳ cười liếc xéo hắn một cái, theo đó sự chú ý cũng đặt ở trên đống giấy viết kia: "Còn muốn chú ý cái gì? Nói một lần luôn đi, miễn cho lần sau em lại ăn sai đồ này nọ."
Công việc chiếm được tán thành của người mẹ thực sự, Tống Kỳ Diễn vui mừng sờ sờ bụng của cô, âm thầm hạ quyết tâm, vì mang thai một cục cưng ưu tú cho thời đại mới, hắn nhất định sẽ không ngừng cố gắng, đánh tốt trận chiến sinh con này!
So với việc Tống Kỳ Diễn cẩn thận, phản ứng của Cận Tử Kỳ cũng rất bình thường, lần này không phải là lần đầu tiên, ít nhiều cô cũng có chút kinh nghiệm, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị hắn làm cho cả kinh sợ hãi, giống như là lần đầu mang thai vậy.
Nhưng loại cảm giác khẩn trương nhắc mãi này Cận Tử Kỳ vẫn là rất hưởng thụ, cho nên trải qua mấy ngày nay, hai người ngoại trừ ngẫu nhiên trong một chút chuyện nhỏ mà đấu võ mồm, cũng không phát sinh nội chiến thực sự trong hôn nhân.
..................
Trong phòng vệ sinh đều trải lên thảm phòng bị trơn trợt, nhang xông được đặt ở bên trong cũng bị chuyển đi, vì ở trong bộ sách nào đó Tống Kỳ Diễn xem thấy nói đến hương nhang sẽ làm phụ nữ có thai sinh ra dấu hiệu sẩy thai.
Cận Tử Kỳ ngâm mình ở trong bồn tắm, cách mỗi năm phút đồng hồ thì ở ngoài cửa có Tống Kỳ Diễn gõ cửa nhắc nhở, sợ cô không cẩn thận ở bên trong ngủ mất, làm cho nước lạnh sau đó cảm mạo ngã bệnh.
Buổi tối, nằm ở trên giường, nhưng có điểm không ngủ được, trong đầu, nghĩ đến chính là biến cố trong mấy ngày nay.
Có lẽ là do mang thai, nên đặc biệt nghĩ nhiều, nhớ đến cuộc ẩu đả ở trước cửa nhà họ Cận, nghĩ đến cha mẹ của cô đã ly hôn, cũng nghĩ đến hôn sự của Bạch Tang Tang cùng Tô Hành Phong không giải quyết được gì, vừa rồi tan tầm lại nhìn thấy người giúp việc đang bỏ đi vải hoa trang trí.
Vốn là ngày mai, Tống gia nên có một buổi lễ đính hôn, hiện tại cũng đã như bọt nước.
Trở mình, đưa tay ôm lấy hắn, dựa sát lồng ngực của hắn.
Cả người Tống Kỳ Diễn ngẩn ra, lập tức mở đôi mắt còn lờ mờ nhìn cô, cánh tay cũng theo đó vòng qua, ôm lấy cô thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Cô lắc lắc đầu, không nói gì, chỉ là vùi mặt vào trong ngực của hắn, chăn mền chung quanh đều là mùi hương của hắn, mang theo mùi nước cạo râu nhẹ thơm, đều tràn vào trong mũi cô, không khỏi cảm thấy an tâm.
"Cảm ơn dì Hân nói cho tôi biết chuyện này, chỉ tiếc từng gặp biển xanh khó muốn làm sông nhỏ, biết rồi thì có thể như thế nào? Tôi và anh ta đã sớm trở về không được, tôi không còn là Cận Tử Kỳ mười tám tuổi, anh ta cũng không còn là chàng thanh niên kia sẽ đứng ngây ngốc ở trong đống tuyết chờ tôi, anh ta sớm đã đi xa, tôi cũng khóc chạy xa, tôi không khó chịu, huống chi không phải là tôi mất trí nhớ sao? Nếu không phải là dì Hân nhắc nhở, tôi cũng đã quên trong sinh mệnh của tôi đã từng xuất hiện qua một nhân vật như vậy."
Cận Tử Kỳ nói xong thở dài một hơi, giọng nói không lớn không nhỏ, vừa khéo có thể để cho Cận Chiêu Đông nghe thấy, quả nhiên, trong mắt Cận Chiêu Đông lướt qua đau lòng, cô lại miễn cưỡng giương lên nụ cười: "Ba, tôi đi trước."
Lúc này, yếu ớt mà gọi lên một tiếng "Ba" có thể so với phẫn nộ mà sập cửa ra hiệu quả tốt hơn rất nhiều.
"Tử Kỳ..." Cận Chiêu Đông quả thật đứng lên, ánh mắt đảo qua phía Kiều Hân Hủy có phần trách cứ.
Ý kia giống như đang nói: con bé thật sự đã quên chuyện năm đó, bây giờ bà cố ý nói ra là muốn làm gì, thật chẳng lẽ chính là rắp tâm muốn cho đứa nhỏ này khó chịu, rốt cuộc trong lòng an tâm rồi chứ?
Sắc mặt của Kiều Hân Hủy càng thay đổi, muốn mở miệng giải thích, Cận Tử Kỳ lại giành trước một bước mà lên tiếng, âm lượng khá cao lấn át đi một tiếng "Chiêu Đông" của Kiều Hân Hủy.
"Ba! Ngài đừng trách dì Hân, dì Hân cũng là vô tâm, dì chỉ là muốn hóa giải mâu thuẫn giữa cha con chúng ta, có thể dì vẫn không biết chuyện tôi mất trí nhớ. Ngài và mẹ đã ly hôn, nhưng ngài vẫn là cha tôi, về chuyện dì Hân mới vừa nói tôi cũng sẽ không nói với người khác, chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi. Nếu như bị người ngoài biết, không rõ tình hình bên trong rất dễ dàng hiểu lầm, cho rằng sau khi dì Hân đuổi mẹ của tôi đi lại không thể chờ đợi được muốn đuổi tôi ra khỏi nhà họ Cận, mà ngay cả chuyện lập di chúc, chỉ sợ cũng sẽ trút lỗi lên trên người dì Hân, tất cả mọi người sẽ cho là chủ ý của dì Hân, khiến cho ngài cắt bỏ tôi, đến lúc đó dì Hân sẽ rất khó làm người."
Khóe mắt nghiêng nhìn thấy sắc mặt của Kiều Hân Hủy xuất hiện rối rắm, Cận Tử Kỳ miễn cưỡng giật giật khóe miệng, ngón tay làm như luống cuống rối loạn, đối với tương lai của mình có chút bàng hoàng: "Cũng tránh cho trong lòng Kỳ Diễn đối với tôi có khúc mắc, nếu như lại sinh ra sóng gió gì, tôi cũng......"
... Lần này giày vò lãng phí như vậy, lại phí sức lực, phí thời gian cùng các người ở chỗ này diễn trò!
Kiều Hân Hủy dù khí phách lớn hơn nữa, bị Cận Tử Kỳ hai lần ba lượt kéo vào trong ao đầm, cũng không nén được tức giận, bà cố gắng khống chế hô hấp của mình, quay sang Cận Tử Kỳ lộ ra một vẻ mặt thương cảm.
"Tử Kỳ, dì xem ra con trước sau cũng không tin dì, đối với dì vẫn tồn tại lòng thù địch."
một câu nói làm cho cả thế cục đã xảy ra lại thay đổi, chỉ là mấy chữ nhưng quả nhiên khiến cho Cận Chiêu Đông nghi hoặc mà nhìn sang Cận Tử Kỳ, tựa hồ cũng đã hoài nghi những lời cô mới vừa nói là có dụng ý.
Nhưng Cận Tử Kỳ lại lấy làm lạ, dùng ánh mắt đờ đẫn mà nhìn Cận Chiêu Đông, không thể tin
được cha thế nhưng thật sự hoài nghi mình, có thất vọng cũng có phẫn nộ, cô nắm chặt hai tay của mình.
“Luôn nói không lại dì Hân, gừng càng già càng cayu, dì Hân, dì thắng, thắng rất triệt để.”
nói xong, cũng không dừng lại nữa, mạnh mẽ xoay người rời đi, mặc kệ âm thanh ở phía sau truyền đến hay không.
Cho đến khi cửa thang máy khép lại, Cận Tử Kỳ mới quay người qua, nhìn ảnh ngược trên vách thang máy sáng ngời, giơ đầu ngón tay mượt mà lên, lau đi một giọt lệ ở khóe mắt, hít mũi một cái.
thật may là không có rớt xuống, nếu không độ tin cậy trong câu cuối cùng của cô cố làm ra huyền bí cũng không cao.
cô chính là muốn Cận Chiêu Đông tự mình suy nghĩ ý tứ của câu nói kia, rốt cuộc là có thừa nhận mình phỉ báng Kiều Hân Hủy hay là cô đang mượn lời nói để chỉ trích ông đối với Kiều Hân Hủy dung túng, mới để cho Kiều Hân Hủy kiêu ngạo ương ngạnh như vậy.
Về phần kết quả là cái gì, cô không quan tâm.
Bởi vì ngoại trừ gừng càng già càng cay, cô còn biết một câu nói --
Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát!
So kỹ thuật diễn xuất, người nào mà không thể, trước kia bất quá là thâm tàng bất lộ thôi, cô khinh thường dùng loại thủ đoạn này.
Cận Tử Kỳ nhìn qua trên vách thang máy, khóe miệng người phụ nữ như cười như không, đôi mắt đẹp nhíu lại, giống như đang nói một mình: “cô thật sự rất xấu, cha cô nói đúng, làm sao cô học cái tác phong ngang ngạnh này của Tống Kỳ Diễn chứ?”
Tống Kỳ Diễn đang ở trong phòng làm việc xem quá trình mang thai thì dồn sức hắt xì một cái, sau lưng tóc gáy dựng lên một hồi, nhìn nhìn mọi nơi, lại không nhìn thấy bất cứ người nào, chẳng lẽ là mình nghe nhầm?
Xem ra thật sự là quá nhớ đến cô vợ yêu bé nhỏ của hắn rồi…
Cận Tử Kỳ ra khỏi Cận thị, hít lấy không khí trong lành một hơi thật sâu, ngồi vào trong xe, vừa cắm chìa khóa vào, động tác của cô dừng lại, lúc này không khởi động máy xe, mà lẳng lặng ngồi ở trên ghế lái.
Sau khi trải qua trận trêu chọc người khác mà tinh thần có chút hả hê, nhưng lại ngơ ngẩn một hồi, tự nhiên nhớ lại lời nói kia của Kiều Hân Hủy, bà ta lại nói, năm đó cắt đứt hai chân Tần Viễn không phải là Cận Chiêu Đông…
Thế nhưng không phải là Cận Chiêu Đông…
cô gục ở trên tay lái, cúi đầu cười cười, phải hay không phải đối với cô mà nói có còn quan trọng không?
cô và anh cuối cùng là hữu duyên vô phận, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, quay đầu lại cũng không có chút ý nghĩa nào.
đang định khởi động máy rời đi, điện thoại di động đột nhiên vang lên, là một mã số xa lạ.
Cận Tử Kỳ nhận, rót vào trong tai chính là một tràng tiếng khóc lúc có lúc không: “Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ thất tình, hu hu, Kỳ Kỳ, hức! Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ rất nhớ người, hức!”
nói đến về sau nói được hai ba con chữ lại đánh nấc một cái, đương nhiên, Cận Tử Kỳ tuyệt đối không cho rằng đó là do khi khóc mà đau sốc hông, kia rõ ràng là sau khi ăn quá no đến thỏa thích mà ợ khí một cái.
Cận Tử Kỳ đau đầu vuốt vuốt huyệt thái dương: “Mỗ Mỗ con đang ở đâu?”
Tối hôm qua Lục Cảnh Hoằng đúng là nói lời thề son sắt muốn đóng gói nó trả lại!
Kết quả không đợi Cận Mỗ Mỗ đưa ra câu trả lời, điện thoại đã bị một người khác đoạt đi, Cận Tử Kỳ nghe thấy một ở đầu bên kia điện thoại một người đàn ông mang mười phần trung khí quát với mình: “Tôi nói cô làm mẹ kiểu gì vậy? Tại sao có thể để cho một đứa bé còn nhỏ như vậy tự mình ngồi máy bay? Nếu như bị bọn buôn người bắt cóc tôi xem cô đến lúc đó khóc như thế nào?”
“một mình ngồi máy bay?” Cận Tử Kỳ giật mình há miệng, thiếu chút nữa rớt cằm xuống.
“Chẳng lẽ tôi còn lừa cô hả! Mau lại sân bay đón đi, tôi chốc lát nữa còn phải đi họp, cứ như vậy đi, khi đến cô có thể gọi cái số này, tôi trước tiên giúp cô trông coi đứa nhỏ!”
“Kỳ Kỳ, người phải đến nhanh lên một chút nha!” Giọng nói của tên nhóc từ bên cạnh truyền đến.
nói cám ơn với vị tiên sinh tốt bụng kia xong, cô liền vội vã lái xe đến sân bay, kết quả vừa đi vào cửa chính sân bay, một viên thịt tròn vo ào ào như nước chạy tới chỗ của cô: “Kỳ Kỳ!”
Cận Tử Kỳ theo bản năng giang hai cánh tay ôm lấy tên nhóc mập mạp đang nhảy lên, chỉ cảm thấy trên cánh tay lập tức nặng trình trịch, nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn của Mỗ Mỗ cười toe toét như nở hoa, Cận Tử Kỳ nghiêm mặt lại vừa định dạy dỗ nó vài câu, tên nhóc bỗng nhiên từ trên người cô trượt xuống, lôi kéo tay của cô, dắt cô đi đến chỗ mà nó vừa chạy tới.
“Kỳ Kỳ, vừa rồi Mỗ Mỗ gặp phải một bà cụ bị lạc đường, bà nói bà muốn tìm Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ suy nghĩ một chút, biết rõ bà tìm chính là người, bảo bà ngồi trên băng ghế chờ Mỗ Mỗ, Mỗ Mỗ đi tìm Kỳ Kỳ trước.”