Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 141 : Kết quả ngoài dự đoán của mọi người!

Ngày đăng: 19:11 19/04/20


Một tiếng "Tiểu Quyên" này khiến cho không khí trên dãy hành lang trong phút chốc biến chuyển, ngưng trệ mà quỷ dị, nhưng cũng cực kỳ an tĩnh.



Cận Tử Kỳ bỗng quay đầu nhìn về phía Tống Chi Nhậm đang mang vẻ mặt kinh ngạc, lại chuyển mắt quét về phía bà Tần hôn mê trong ngực Tần Viễn, cô lại không tự chủ nhìn sang Tần Viễn, tầm mắt lưu chuyển ở giữa ba người này.



Sau đó đột nhiên xuất hiện một sự suy đoán nào đấy khiến cho đồng tử của cô co rụt lại, khó mà tin được kết quả như thế.



Nếu như Tần Viễn thật sự là.....của Tống Chi Nhậm......



Cận Tử Kỳ không dám nghĩ tiếp nữa, vậy mà chuyện về mẹ con Tần Viễn giờ phút này thoáng hiện lên trong đầu từng việc một.



Tần Viễn thuở nhỏ đã cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, chất lượng sinh hoạt cũng không tốt, thậm chí có phần kham khổ.



Bà Tần gần bảy mươi tuổi, cùng người phụ nữ trong câu chuyện xưa mà Tống Kỳ Diễn đã kể có số tuổi rất là tương xứng.



Tống Kỳ Diễn nói, đứa con riêng kia so với hắn nhỏ hơn sáu tháng, nói thẳng ra chính là nhỏ hơn một tuổi.



Nếu như cô không nhớ lầm, năm nay Tần Viễn vừa vặn ba mươi ba tuổi, so với Tống Kỳ Diễn nhỏ hơn một tuổi!



Quá nhiều điều trùng hợp, chắp vá lại ở một chỗ sẽ diễn biến thành một sự thật, mà sự thật trước mắt cô này, quả thực làm người ta không cách nào tiếp nhận, huống chi Tống Kỳ Diễn là người trong cuộc?



Cô quay đầu nhìn lại, Tống Kỳ Diễn đứng ở phía sau cô, dáng người cao ngất, mặt mày trong trẻo lạnh lùng, tròng mắt đen hơi nheo lại, ánh mắt bén nhọn giống như lưỡi kiếm mỏng lạnh lùng bắn về phía Tống Chi Nhậm ở bên kia vẫn đang trong cơn khiếp sợ.



Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy một tảng đá lớn chìm vào tâm hồ, quả nhiên, chuyện hắn nghĩ đến cùng cô cũng giống nhau không sai!



Không nhịn được, giơ tay lên xuyên qua khe hở trên tay hắn, cùng hắn năm ngón tay đan chặt, lặng lẽ mà tiếp sức.



Tống Kỳ Diễn cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt vốn lạnh nhạt nghiêm túc trong một phút chốc hoà hoãn, hắn ngắm nhìn nụ cười yếu ớt khích lệ an ủi bên miệng cô, cũng theo đó chậm rãi nhếch miệng, tâm tình cũng không lạnh lùng như trước đó nữa.



Một đầu bên kia, Tần Viễn chỉ là liếc nhìn Tống Chi Nhậm đang giật mình kinh ngạc mà nhìn sang mẹ mình, lễ phép gật đầu, rồi lướt qua Tống Chi Nhậm vẫn còn sững sờ đứng tại chỗ, ôm bà Tần ra khỏi Tống trạch.



Tiếng bước chân vội vàng hỗn loạn từ từ đi xa, ở trên hành lang trống vắng dư âm vẫn còn quanh quẩn khiến lòng người hoảng sợ.



Thân thể của Tống Chi Nhậm đột nhiên nhoáng một cái, "Chủ tịch!" Hàn Mẫn Tranh kịp thời từ phía sau đỡ lấy ông, ân cần mà hỏi thăm: "Chủ tịch, ngài có sao không?"



Tống Chi Nhậm vốn tinh thần phấn chấn nhưng bộ dáng trong phút chốc lại trở nên suy sụp, ông che lấy huyệt thái dương của mình, một tay chống quải trượng để cho mình đứng vững, một tay quay sang Hàn Mẫn Tranh khoát khoát tay.



Ông dùng quải trượng để giữ thăng bằng cho cái thân thể già nua của mình, xoay người, ngắm nhìn phương hướng vừa rồi Tần Viễn rời đi, từ trong cổ tràn ra một tiếng thuyết bất thanh đạo bất minh (nói không ra tiếng, không rõ lời) thở dài, không có che giấu sự bất đắc dĩ và phiền muộn trong đó.



Thái độ của Tống Chi Nhậm như thế, càng làm cho Cận Tử Kỳ khẳng định suy đoán trong lòng.



Nhớ lại tướng mạo của Tần Viễn, nhưng không giống Tống Chi Nhậm bao nhiêu, so cùng bà Tần lại giống nhiều hơn một chút.



Mà Tống Chi Nhậm đứng đó một lúc lâu, mới tỉnh lại, đối với Hàn Mẫn Tranh phân phó: "Chuẩn bị xe đi, ta muốn tới bệnh viện một chuyến."



Hàn Mẫn Tranh gật đầu nhận lệnh sau đó lại bước một bước nhanh rời đi trước.



Tống Chi Nhậm lại ở tại chỗ trầm ngâm trong chốc lát, mới sâu kín mà quay đầu lại nhìn về phía Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ bên này.



Ánh mắt tinh anh của ông dừng ở trên người Tống Kỳ Diễn, sau đó mới mở miệng: "Cùng đến bệnh viện đi, có một số việc ta nghĩ con cũng nên biết."



Cận Tử Kỳ ngước mắt nhìn sang Tống Kỳ Diễn, có chút bận tâm, lo lắng hắn sẽ ở đây cùng Tống Chi Nhậm trở mặt.



Vậy mà, ngược lại cô đánh giá thấp sự chịu đựng của Tống Kỳ Diễn, hắn trịnh trọng gật đầu, khóe miệng cũng thoáng hiện một chút ý cười: "Được, cha đi trước một bước đi, tôi và Tử Kỳ sẽ qua bệnh viện sau."



Tống Chi Nhậm ý vị không rõ mà nhìn vào mắt Tống Kỳ Diễn, lại không nói thêm gì nữa, chống quải trượng rời đi.



Khi ở khúc rẽ hành lang không thấy bóng dáng của Tống Chi Nhậm, Cận Tử Kỳ mới hỏi hắn: "Anh cũng cho là như vậy sao?"



Tống Kỳ Diễn không thu hồi đi nụ cười có lệ mới vừa rồi dành cho Tống Chi Nhậm, sau khi nghe cô hỏi thăm, ngược lại độ cong bên khóe miệng càng lớn hơn, một cái tay khác tùy ý đút vào túi quần, nheo mắt nhìn sang cuối hành lang không còn thấy người nào.



"Ông ta gọi một tiếng tràn đầy tình cảm như vậy, trầm bổng lên xuống, nhẹ nhàng du dương, cho dù là ai cũng đều hiểu."



Cận Tử Kỳ nhìn biểu tình trên gương mặt hắn bình thản, lại càng lo lắng hắn đè nén tâm tình của mình, nắm chặt tay của hắn, nhẹ giọng nói một câu: "Vô luận phát sinh chuyện gì thì chúng ta cũng cùng nhau đối mặt."



Tống Kỳ Diễn nghe những lời này của cô thì mỉm cười, kéo cô xoay người lên lầu: "Trước hết trên lầu đi lấy chiếc áo khoác, anh nghĩ, bọn họ cũng cần một ít thời gian để nhớ lại một chút phần tình cảm mất đi mà có được lại này."



"Nếu như...... Đây hết thảy đều là thật sự, anh sẽ đồng ý cho cha anh tái hôn sao?"



Chậm rãi đi qua chỗ bậc thang, Cận Tử Kỳ đắn đo dùng từ, cố gắng tránh khỏi chạm đến sự kiêng kỵ ở sâu trong nội tâm của hắn.



Mẹ của Tống Kỳ Diễn vì sinh thiếu tháng mất nhiều máu mà rời đi nhân thế, nguyên nhân gây ra không phải là do người đàn bà bên ngoài kia mang thai sao?



Loại đề tài này, bản thân mình chính là một người từng trải, mỗi lần nhắc tới, cô cũng không thể không thận trọng.



Người vốn đang đi ở phía trước bỗng dừng chân, nhưng không quay đầu lại, quanh quẩn ở giữa cầu thang chỉ có trầm lặng.



Trầm lặng như vậy, khiến cho Cận Tử Kỳ không nhịn được toát mồ hôi, cô vẫn là chạm đến vết thương của hắn rồi sao?



"Có đồng ý hay không......" Hắn kéo dài âm điệu, lời nói vào lúc này cũng bao hàm vô tẫn ý châm chọc.



Tống Kỳ Diễn chậm rãi mà quay người trở lại, nhìn cô mỉm cười, "Đây làm sao là việc anh có thể chi phối? Mặc dù anh có thể ngăn được ông ta tái giá trên hình thức, nhưng cũng không ngăn được sự lựa chọn trên tinh thần của ông ta, đã như vậy, anh làm gì còn phải hao phí tinh lực đi tranh giành cái kết quả vốn nhìn thế nào cũng đều là thua này nữa?"



"Anh ngược lại nhìn thấu triệt." Cận Tử Kỳ lẩm bẩm nói nhỏ một câu, vẫn còn có chút buồn bã.



Lúc này, cô chợt có chút hâm mộ mẹ của Tống Kỳ Diễn, bởi vì qua đời sớm, cho nên không cần gặp phải cục diện khiến cho bà khó chịu như hiện tại, cũng không cần giống như Tô Ngưng Tuyết phải ẩn nhẫn hơn ba mươi năm.



"Huống chi, là người quyền cao chức trọng, ông ta nghĩ muốn cái gì, chính là cái đó, lại sao có thể để cho người bên cạnh xen vào, có lẽ, khư khư cố chấp như vậy còn có thể được những thứ người a dua nịnh hót kia khen ngợi gọi là phẩm chất tốt."



Tống Kỳ Diễn chớp mắt xuống, chậm rãi cong khóe miệng lên: "Phẩm chất tốt như thế đấy...... Chúng ta tạm thời có thể gọi là mạnh mẽ vang dội, hoặc giả, là sự quả quyết độc đáo của ông ta, có thể khiến cho ông ta cười đến phút cuối cùng? Sau khi đậy nắp hòm rồi mới khen chê hay dở, thế nhân cuối cùng lại biết một người mà có đi ngược về trước ba trăm năm hay lui về sau ba trăm năm cũng là một nhân vật vĩ đại chưa từng được thấy mới nghe lần đầu chăng?



Cận Tử Kỳ nghe thấy hé mở đôi môi đỏ mọng, kinh ngạc nhìn nhìn hắn với một phong thái thuần lương, cô hiện tại có thể khẳng định trăm phần trăm, tâm tình của người đàn ông trước mắt này, cũng ác liệt xấu xa đến cực hạn!



Lời nói này...... Nếu như Tống Chi Nhậm nghe được, e rằng sẽ lập tức vung quải trượng ở trong tay tới đây!



Nhìn thì như tán dương ca ngợi nhưng từng chữ một thấm vào là một loại độc nhạo báng, đủ để khiến người nghe huyết áp trong phút chốc tăng lên đến cực điểm.
Tống Chi Nhậm nghe xong thân thể già nua chấn động, mà Tống Kỳ Diễn lại cố ra vẻ than nhẹ, một ngón tay móc một luồng tóc dài của Cận Tử Kỳ, vén lên chơi đùa ở đầu ngón tay, đau lòng lắc đầu cảm khái.



"Ngài nghĩ đi, Tiểu Kỳ của tôi thật vất vả sinh ra đứa con gái xinh đẹp dịu dàng như vậy, kết quả sau khi lớn lên gặp gỡ tên đàn ông như ngài, tôi đây người làm cha có thể không cùng hắn liều mạng sao? Ai có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ gây cho con gái của mình tổn thương như vậy!"



"Con là đang vòng vèo mà chỉ trích ta sao, Kỳ Diễn?"



"Nào dám chứ, cha! Ngài nên biết rõ tôi đối với ngài tôn kính! Tôi chỉ là đưa ra một cái dự báo đối với ảnh hưởng bởi việc làm của ngài." Tống Kỳ Diễn nói xong lại quay sang bà Tần nở nụ cười: "Dì, thử hỏi, dì có thể chịu đựng con gái của mình cùng một người đàn ông có vợ sanh con sao?"



Bà Tần thẳm lặng mở mắt ra, mím môi, liếc nhìn Tống Chi Nhậm, lạnh lùng mà trả lời: "Hiển nhiên không thể."



Một câu nói này, sắc mặt Tống Chi Nhậm càng khó nhìn, Tống Kỳ Diễn một chút cũng không xúc động, lại thêm vào một câu: "A, như vậy hả, vậy...... Hoặc là dì có thể chịu được việc chồng của con gái ở bên ngoài tùy tiện sinh bảy tám đứa con không?"



Đôi táy của bà Tần run lẩy bẩy mà vặn chặt chiếc chăn, cố gắng ẩn nhẫn, thật lâu cũng không có lên tiếng.



Tống Kỳ Diễn lại buông Cận Tử Kỳ ra, đến bên góc giường ngồi xuống, vẫn giữ vững nụ cười, vén hai chân, một chân thanh thản mà vắt lên, ánh mắt nhìn sang bà Tần có chút hùng hổ doạ người.



"Dì, làm con cháu có vài lời tôi khó mà nói, nhưng mà không nói không vui. Dì nói xem, chúng ta có nên có cùng chuẩn mực hay không?"



Bà Tần nhìn sang hắn, ánh mắt có chút vẩn đục, cũng không biết có nghe hiểu những lời nói vô cùng thâm sâu này hay không.



Tròng mắt Tống Kỳ Diễn lại mang ý cười, hai tay khép lại làm thành hình tháp chống ở trên giường, không nhìn đến Tống Chi Nhậm rõ ràng đang hết sức khắc chế, nói tiếp: "Chúng ta nên khích lệ đàn ông của người khác ở bên ngoài sanh con dưỡng cái đầy đàn? Nếu như là người đàn ông của mình ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm thì nên đem hắn thiến?"



"Kỳ Diễn! Đủ rồi!" Tống Chi Nhậm rốt cục không nhịn được, thấp giọng quát Tống Kỳ Diễn càng ngày càng càn rỡ ngừng lại.



Tống Kỳ Diễn xem thường, nhíu nhíu đôi mày thanh tú, từ trên giường đứng lên, sửa lại quần áo của mình một chút.



Trên giường, ánh mắt bà Tần không nhìn ra tiêu điểm, giống như là pho tượng đột nhiên bị cứng lại, tựa hồ đối với kích thích bên ngoài không có một chút phản ứng, Tần Viễn khẩn trương kêu lên: "Mẹ!"



Không thấy bà Tần có bất kỳ phản ứng, ánh mắt sắc bén của Tần Viễn bắn về phía Tống Kỳ Diễn vẫn ung dung đứng đó.



"Dì, thật là ngại quá, không nghĩ tới giữa cha con chúng tôi tranh luận lại hù đến dì rồi."



Cận Tử Kỳ quả thực có chút bội phục Tống Kỳ Diễn, một đôi câu, những câu đều có gai, từng chữ như ngọc, cho dù là một câu nói xin lỗi cuối cùng này, cũng làm cho người ta nghe mà nổi trận lôi đình, không chút nào nghe ra hắn thành tâm nói xin lỗi!



Tống Chi Nhậm chống quải trượng đứng lên, thân hình đã không vững vàng bằng trước đó, có lẽ bị tức không phải nhẹ.



Ông nhìn về phía bà Tần, giọng điệu cảm thán: "A Quyên, hôm nay bà đã không muốn nói, vậy tôi cáo từ trước, chờ ngày nào đó bà nguyện ý nói cho tôi biết, sẽ tới nhà họ Tống tìm tôi, tôi chờ bà tới."



Tống Chi Nhậm nói xong cũng xoay người muốn đi, bà Tần lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang ông mở miệng.



"Ông đã biết hướng đi của chị gái tôi và đứa cháu trai của tôi như vậy, được, tôi cho ông biết."



Một câu nói của bà Tần, ngữ điệu nghiêm nghị, trong khoảnh khắc bên trong phòng bênh yên tĩnh lại.



Nhưng trong lời nói của bà, Tống Chi Nhâm nghe được có cái gì đó không đúng, nhưng mà lại không biết là lạ ở chỗ nào, cứng rắn mà dừng chân lại, quay đầu sang nhìn bà Tần.



Bà Tần dừng lại, chốc lát, mới dùng giọng nói khô khốc nói ra một câu:”Chị ấy đã chết.”



“Cái gì….” Cơ mặt của Tống Chi Nhậm co quắp lại, giọng nói cũng có phần run rẩy, cũng có chút khẩn trương, đôi tay nắm lấy đầu quải trượng thật chặt, không thể tin được mà nhìn chằm chằm bà Tần sắc mặt tái nhợt trên giường.



Bà Tần ho nhẹ một tiếng, nhàn nhạt bổ sung:”Ba mươi mốt năm trước đã chết, sau khi chị ấy về quê nhà tìm đươc tôi, không bao lâu sau chúng tôi cũng chuyển nhà, vì không để cho phiền toái tùm tới người, tránh được các giấy tờ lưu thông cần thiết, đến vùng Tây Nam mà đi làm công.”



nói xong bà lại nhìn Tống Chi Nhậm không cách nào từ trong cơn chấn kinh mà hoàn hồn:”Qua một năm, nơi đó xảy ra trận động đất quy mô lớn, chúng tôi đi làm tiền kiếm được không nhiều lắm, vẫn ở tại địa phương vắng vẻ đó, một ngày kia động đất, khối núi sụp đổ, xảy ra đất đá trôi, lấp mất nhà của chúng tôi, lúc ấy chị đang ở bên trong ngủ trưa.”



Lời kế tiếp, không cần nói cũng biết, bị đất đá trôi bao phủ, chỉ có một loại kết quả…chết



Thân hình Tống chi Nhậm đột nhiên choáng một cái, lảo đảo lui về phía sau một bước, một tay vịn lấy cạnh giường, mới tránh khỏi phải ngã nhào trên mặt đất, một tay ông run rẩy mà ôm ngực, miệng mở rộng mà hít thở từng ngụm lớn, sắc mặt trắng bệch vô lực.



Cận Tử Kỳ lúc này mới nhớ tới, dường như tim của Tống Chi Nhậm cũng không phải là rất tốt.



Tống Kỳ Diễn cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt, không có một chút ý muốn lên an ủi Tống chi Nhậm.



Ngược lại cửa phòng bênh bị ‘Phanh’ một tiếng đá văng. Tống Nhiễm Cầm như một làn khói xông vào, ăn mặc quý khí bức người, dưới chân mạnh mẽ đầy sinh lực, vừa tiến đến thì nhìn chung quanh, khi nhìn lên thấy bà Tần trên giường, trong mắt hiện ra ánh sáng.



“Dì hai, làm thế nào dì nằm viện rồi? Tôi đây vừa nghe đến tin tức thì chạy tới? Nhiều năm như vậy các người đã đi nơi nào, làm hại tôi cùng ba đi tìm!”



Tống Nhiễm Cầm ngẩng đầu, xoa xoa nước mắt căn bản không có, cũng không nhìn xem vẻ mặt đờ đẫn của bà Tần, nắm lấy tay bà Tần, rồi đi thẳng vào vấn đề:”Đúng rồi dì hai, sao không thấy mẹ tôi? Dì xem tôi ngay cả quần áo cũng không mặc tử tế, đã vội vã chạy tới gặp bà ấy, dì hai, nếu dì không để cho tôi gặp mặt bà ấy một lần chết sống cũng không cam tâm!”



“Chết rồi.” Bà Tần không nhìn đến vẻ mặt lấy lòng của Tống Nhiễm Cầm, chẳng qua là nhẹ nhàng mà khạc ra hai chữ.



“A?”



Tống Nhiễm Cầm mờ mịt nháy mắt mấy cái, còn không hiểu được hai chữ, chết rồi, bà lại nghiêng đầu nhìn một chút Tống Chi Nhậm sắc mặt khó coi, nhìn một chút Tống Kỳ Diễn đang đứng ở đó vẻ mặt vô cảm, cuối cùng nhìn về phía bà Tần.



Bà ở nhà vừa nghe đến có một bà lão gọi òa A Quyên bị đưa vào bệnh viện, mà cha của bà lại vội vội vàng vàng mà đuổi theo rồi, bà lập tức vứt đi cây mía mới gặm được một nửa khoác lấy áo khoác liền nhanh chóng mà chạy tới.



A Quyên? Người nào là A Quyên? Trừ dì hai Liên Quyên ở quê nhà của bà còn có thể là ai?



Nghĩ đến lúc trước mẹ mình và em trai là cùng dì hai mất tích, Tống Nhiễm Cầm ức chế không được trong lòng sục sôi! Hôm nay tìm được dì hai rồi, vậy mẹ của bà và em trai còn có thể ở xa sao?



Cho nên, Tống Nhiễm Cầm vô cùng kích động nên không nghe rõ hai chữ kia tròn lời nói của bà Tần.



Bà tự nhận là khiêm tốn mà dịu dàng nói với bà Tần:”Dì hai à, mới vừa rồi dì nói cái gì, lỗ tai tôi đây, dạo này không được tốt lắm, có thể làm phiền dì nói với tôi một lân nữa hay không, lần này tôi lắng nghe.”



nói xong, thì phối hợp mà đem lỗ tai tiến tới, trên mặt cũng là ức chế không được cười lún cả đồng tiền.



Lúc này em trai tìm được rồi, sau này nhà họ Tống cũng không phải do con sói nham hiểm Tống Kỳ Diễn này định đoạt nữa!



Bà Tần di chuyển con ngươi, nhìn Tống Nhiễm Cầm mừng rỡ, tròng mắt di chuyển nhấp nháy chậm rãi lần nữa nói ra hai chữ kia:”Chết rồi, mẹ cô hơn ba mươi năm trước đã chết rồi.”



Tống Nhiễm Cầm lập tức trợn to mắt, nụ cười bên khóe miệng cũng trong phút chốc cứng lại, dáng vẻ có chút tức cười.



Bà ngơ ngác quay đầu, nhìn một chút Tống Chi Nhậm sắc mặt tái xanh ở chân giường, rồi ngơ ngác quay lại, nhìn chằm chằm bà Tần:”Dì nói….Dì nói…Mẹ của tôi chết? Còn đã chết hơn ba mươi năm trước sao?”