Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 150 : Gặp lại nơi đường hẹp, dũng sĩ thắng!
Ngày đăng: 19:11 19/04/20
Gần tối tan việc, Cận Tử Kỳ chờ xe của Tống Kỳ Diễn đến, hắn xuống xe thân sĩ mà giúp cô mở cửa xe, một tay chống trên đầu cô một tay trống đỡ eo của cô, cẩn thận từng li từng tí che chở cô ngồi vào trong xe.
Săn sóc mà thay cô buộc chặt dây an toàn, hắn cong lấy khóe miệng cười thỏa mãn, nhưng cô có chút nóng má.
Tống Kỳ Diễn đối với mình, luôn giống như làm tùy tùng đi theo tỉ mỉ, chiếu cố như vậy làm cho cô thẹn thùng.
Chờ hắn lên xe, Cận Tử Kỳ mới quay đầu hết lần này đến lần khác quan sát hắn, phát hiện giữa lông mày hắn có một cổ mệt mỏi nhàn nhạt, cũng không như trước kia khí phách dạt dào, thử dò xét mà hỏi: "Có phải mệt lắm hay không?"
Hắn mỉm cười nhìn cô một cái, tựa hồ rất hưởng thụ sự quan tâm của cô, "Một đống chuyện ngổn ngang."
Nói xong lời này, hắn còn ngáp một cái, đáy mắt tựa hồ có ánh nước ánh khẽ gợn.
Mặc dù chỉ có một câu nói, nhưng Cận Tử Kỳ lại nghe ra giọng nói của hắn khi nói chuyện là giọng mũi không quá rõ ràng.
"Anh bị cảm sao?" Cô không khỏi từ đầu đến chân tử tế tường tận bắt đầu bộ dáng của hắn.
Trên gương mặt tuấn tú của hắn quả thật thần sắc có vẻ bệnh, tinh thần coi như ổn, đại khái vẫn còn là giai đoạn trước cảm cúm.
Nghe được cô khẩn trương ân cần, đáy mắt hắn chứa đầy ý cười, quay đầu liếc cô một cái, không nói gì.
Khoé mắt Cận Tử Kỳ liếc nhìn chiếc xe ngoài cửa sổ thoáng qua và đèn xanh đèn đỏ phía trước cách đó không xa, nơi này đến gần nội thành, trên đường người đi đường cũng từ từ tăng nhiều, cô không yên tâm đưa tay đè xuống bàn tay hắn đang khoác lên trên tay lái.
"Em điều khiển cho." Dù sao người bị ốm lái xe vẫn ẩn chứa một vài nguy hiểm, dễ dàng xảy ra giao thông ngoài ý muốn.
Tống Kỳ Diễn hầu như một giây kế tiếp thì đã cởi dây an toàn, cúi người ở trên gò má cô mổ xuống một cái.
"Mặc dù rất muốn hôn miệng, nhưng mà lại sợ đem bệnh cảm lây cho em...... Không hôn...... Lại không nhịn được, cho nên...... Chỉ có thể như vậy." Giọng mũi của hắn trở nên nồng đậm, nói xong lại chưa thỏa mãn mà hôn một cái lên mặt của cô.
Cận Tử Kỳ bị hắn làm cho có chút quẫn, hắn cười tủm tỉm buông cô ra, xuống xe cùng cô đổi vị trí, làm cái tư thế mời, cô mím môi, khi hắn đưa mắt nhìn chằm chằm xuống thì cố kiên trì khởi động xe.
Nhớ tới tin tức buổi chiều ở chỗ Tiêu Tiêu nghe được, trong lòng Cận Tử Kỳ có nghi ngờ, do dự một chút, vẫn là hỏi ra miệng: "Hôm nay qua báo chí em thấy được tin tức về bí thư Hồng."
Hai cái chân thon dài của Tống Kỳ Diễn đặt ở trong xe hơi, luôn là không thể hiện ra một cái tư thế thoải mái dễ chịu.
Hắn nghe tiếng nhìn sang cô, mở trừng hai mắt: "Bí thư Hồng nào?"
Cận Tử Kỳ ở trong kính chiếu hậu nhìn thấy ánh mắt hắn thản nhiên mà không tránh né, có chút bất đắc dĩ, lại cũng không ép hỏi nữa, nhẹ nhàng mà lắc đầu: "Chính là người lần trước ở Phúc Hạ Lâu gặp phải đó, không có gì, anh nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đi."
Tống Kỳ Diễn vểnh vểnh khóe miệng lên, thật sự nghe lời mà tựa vào lưng ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần, cái tên bí thư Hồng này, dường như một giây cũng không lưu lại trong đầu hắn, một bộ dáng bình yên nhàn nhã.
Cận Tử Kỳ lại liếc hắn một cái, không quấy rầy hắn nữa, chuyên tâm mà lái xe.
--- ------
Xe lái vào cửa lớn Tống trạch, tắt máy, nhìn vẻ mặt hắn ngủ say, cô đột nhiên không nỡ đánh thức hắn, lẳng lặng cùng hắn ngồi ở trong xe, tựa vào trên tay lái quay đầu nhìn hắn chằm chằm.
Không cách nào mà nghi ngờ, hắn thật sự là người đàn ông đẹp trai, có chút dấu vết của năm tháng càng tăng thêm một phần thành thục.
Tóc ngắn gọn gàng, môi mỏng mím chặt, hàng mày thanh tú, mặt mũi, lông mi cũng rất dài, nhắm hai mắt lạnh lùng, cho dù là ngủ thiếp đi, trên người cũng tản ra sự liều lĩnh mà lại mang theo khí tràng tôn quý cường thế.
"Có phải rất đẹp mắt hay không hả?"
Không biết hắn từ lúc nào thì mở mắt ra, Cận Tử Kỳ hoảng hốt, bị bắt quả tang có chút ngượng ngập, Tống Kỳ Diễn chau chau mày, lông mi thật dài chớp hai cái, trên mặt còn mang theo sự mơ màng mới tỉnh và vẻ lười biếng.
Cận Tử Kỳ khô khốc mà ho một tiếng, lập tức cởi dây an toàn: "Xuống xe đi."
Hắn nhìn cô bên tai hồng hồng, khóe miệng nghiêng nghiêng, một tay xoa trán, một tay cũng cởi dây an toàn, khẽ kêu cô: "Tử Kỳ......"
"Cái gì?" Cận Tử Kỳ giống như là bị dòng điện đánh trúng, lập tức quay đầu nhìn hắn.
Chẳng qua là, vẫn chưa nhìn đến gương mặt tuấn tú của hắn, người đã bị hắn chộp vào trong ngực, hung hăng mà hôn một hồi.
Hắn trằn trọc lưu luyến mà khẽ cắn môi của cô, cuối cùng không thể không buông cô ra, không quên mình còn cảm mạo, nếu như tinh thần không chừa một mống, sẽ đem bệnh khuẩn lây bệnh cho cô, nhưng mà không hôn...... Lại kìm nén đến khó chịu.
Nhìn sang hai tròng mắt cô mơ màng, dáng vẻ có chút đờ đẫn, đâu nào còn có tư thế khôn khéo của nữ thương nhân, hắn nhìn một chút, trong phút chốc loại bỏ đi sự mệt mỏi mới vừa rồi, không nhịn được nhếch khóe miệng lên.
Đang muốn nói gì, chợt nhảy mũi một cái vang dội, tuyệt đối phá hư bầu không khí màu hồng lúc này.
Cận Tử Kỳ vì hắn nhảy mũi mà bừng tỉnh, trợn mắt nhìn hắn, nói câu "Tốt tính thật" rồi đi trước mở cửa xuống xe.
Tống Kỳ Diễn hít hít cái mũi của mình, bị nghẹt đúng là khó chịu, tiếp đó xuống xe đuổi theo cô.
Hai người mới vừa bước vào tòa nhà lầu chính, quản sự Minh đã tiến lên truyền lời: "Chủ tịch ở thư phòng đợi hai vị."
Phản ứng đầu tiên trong đầu Cận Tử Kỳ chính là gương mặt thô tục của bí thư Hồng, nhìn thần thái của quản sự Minh, cũng không thấy được là chuyện gì đáng vui, ngược lại, dường như sự tình có phần nghiêm trọng.
Còn Tống Kỳ Diễn chỉ là nhàn nhạt gật đầu, trước khi dắt tay của cô lên lầu, lại quay đầu hỏi quản sự Minh một câu: "Sắc mặt của cha tôi như thế nào, là đỏ hay trắng, hoặc là xanh?"
Quản sự Minh nghe mà ngẩn ra, ngay sau đó lại khôi phục bộ dáng tĩnh táo, "Hẳn là màu đen."
Tống Kỳ Diễn hiểu rõ, gật gật đầu, giữa lúc sải bước lên thang lầu, quản sự Minh bổ sung thêm: "Chủ tịch đã xem báo cáo của thư ký khu vực Lưu Dương, lúc chiều có người ở phủ thị chính gọi điện thoại tới đây."
Ánh mắt Cận Tử Kỳ chợt lóe, Tống Chi Nhậm vào lúc này gọi họ đến là khởi binh vấn tội sao?
Nghĩ đến ánh mắt bỉ ổi của bí thư Hồng nhìn cô, Cận Tử Kỳ lại ức chế không được mà buồn nôn một trận, vậy mà tiếp theo lại là một hồi hoang mang, dường như vụ việc tất lưới có rất nhiều người đều đã đem đầu giáo nhọn nhắm ngay Tống Kỳ Diễn.
Tiêu Tiêu có chút khó xử: "Em còn muốn trở về đi làm, chị Tử Kỳ......"
"Lúc này có cái gì!" Thanh Kiều vung tay lên, hào khí mà nhìn về phía Cận Tử Kỳ: "Chị họ, giao cho chị rồi!"
Cận Tử Kỳ liếc nhìn Tiêu Tiêu, nhìn ra cô thật sự thì rất muốn tìm người ăn mừng sinh nhật, không có vạch trần, liền gọi điện thoại về Phong Kỳ báo xuống dưới là làm xong buổi chiều thì nghỉ ngơi.
"Vậy bây giờ chúng ta nên đi đâu chơi đây?" Thanh Kiều một tay vuốt càm, giống như nơi đó có râu ria.
Tiêu Tiêu thẹn thùng nhưng mà cười yếu ớt, nhìn thấy khóe miệng Mỗ Mỗ dính chocolate, lại lấy khăn giấy từ trong túi của mình đưa cho nó lau, cũng không chú ý đã moi ra hai tấm vé ở trong túi xách.
Thanh Kiều nhặt lên vừa nhìn, "Một chuyện tình Phong Hoa Tuyết Nguyệt, gần đây mới vừa lên phim điện ảnh sao?"
"Ừ, tôi vốn là tính cùng bạn trai mình ăn cơm tối rồi đi xem......"
Tiêu Tiêu cười đến có phần lúng túng, hiển nhiên không có thói quen đem chuyện mình và bạn trai nói ra.
Thanh Kiều nhìn chằm chằm tấm vé phim một hồi, mới ngẩng đầu nhìn sang Cận Tử Kỳ: "Chị họ, chị nói thử xem?"
Cận Tử Kỳ khẽ mỉm cười, nắm lấy bàn tay toàn thịt của Mỗ Mỗ: "Chị không có ý kiến."
"Được quá trời!" Thanh Kiều cao hứng nhảy dựng lên, nhốt chặt cổ của Tiêu Tiêu, nhiệt tình mà lôi kéo cô đi qua bên kia, "Hôm nay hãy để cho hai vị đại mỹ nữ và một vị tiểu soái ca chúng tôi đây cùng cô đi xem Một chuyện tình Phong Hoa Tuyết Nguyệt này đi nhé!"
Một nhóm người vào rạp chiếu bóng, Cận Mỗ Mỗ vẫn đứng ở trước một bộ áp phích to lớn không chịu dịch bước nữa, đôi mắt thì nhìn thẳng tắp chằm chằm nhân vật hoạt họa trên đó, kéo ống quần Cận Tử Kỳ rầm rì: "Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ muốn xem 《 Hỉ Dương Dương và Khôi Thái Lang 》, có được hay không vậy?"
Cận Tử Kỳ chú ý tới áp-phích bên cạnh chính là 《 Một chuyện tình phong hoa tuyết nguyệt》Tiêu Tiêu đã nói, có chút do dự, hôm nay đã nói là tới cùng Tiêu Tiêu mừng sinh nhật, phải là do người được chúc thọ định đoạt.
Mới vừa muốn ngồi xuống thuyết phục Mỗ Mỗ, Tiêu Tiêu lại mở miệng trước: "Không quan trọng, chị Tử Kỳ, xem phim gì không phải cũng là xem sao, thật sự thì bộ phim này em cũng không phải thật muốn xem, chị hiểu mà, xem chiếu bóng bất quá là một loại không khí."
Cận Mỗ Mỗ chớp mắt to, giống như gà con mổ thóc không ngừng gật đầu.
Ngu Thanh Kiều mập mờ mà quay sang Tiêu Tiêu nháy mắt: "Không phải cùng tình lang đến xem phim, xem cái gì cũng vô vị nhạt nhẽo như nhau, có phải hay không hả, Tiêu Tiêu!"
Tiêu Tiêu bị trêu mặt đỏ lên, "Không thèm nghe cô nói nữa, tôi đi mua vé." Nói xong cũng chạy trối chết rồi.
"Hài, nha đầu đơn thuần như vậy, em thật lo lắng cô ấy bị bắt cá hai tay!"
Thanh Kiều trong lúc Tiêu Tiêu xếp hàng, nhìn sang cô chậc chậc cảm thán, Cận Tử Kỳ liếc xéo cô nàng một cái, cười nói: "Trên cái thế giới này, cũng không phải tất cả đàn ông đều là kẻ bạc tình."
"Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ muốn ăn bỏng và coca!" Thân thể nho nhỏ lôi kéo ống quần của Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ nhìn tên nhóc mập làm nũng, bất đắc dĩ, chỉ có thể bế lấy nó đi mua đồ ăn vặt, quẹo qua một cái ngã rẽ, trong lúc nhìn đến một đôi nam nữ đang sóng vai tay nắm tay đứng ở phía trước thì lập tức sững sờ.
Không nghĩ tới, thế nhưng lại ở chỗ này gặp phải Kiều Niệm Chiêu và Tôn Hạo, thật là oan gia ngõ hẹp.
Hai người đang cầm túi giấy đựng bỏng ngô dành cho tình nhân xoay người lại, trên mặt còn tràn đầy nụ cười, vừa ngẩng đầu, nụ cười trong phút chốc cứng đờ, nhất là Kiều Niệm Chiêu, miệng hé mở, mắt trừng lên tròn trịa, tựa như gặp quỷ.
Còn Tôn Hạo thì ngược lại, sau khi nhận ra là Cận Tử Kỳ, ôn hòa mà cười cười, đi lên trước tới chào hỏi: "Thiếu phu nhân, chị cũng tới xem phim sao? Đây là......" Anh ta cũng nhìn thấy đứa nhỏ trong ngực cô.
Không đợi Cận Tử Kỳ giới thiệu, Cận Mỗ Mỗ đã trợn tròn đôi mắt đen bóng, bàn tay đầy thịt chỉ Tôn Hạo lớn tiếng la ầm lên: "Thục thử rất đẹp trai nha, Kỳ Kỳ, thục thử này dáng dấp rất đẹp trai a, con thích!"
Đều nói trẻ nhỏ là Thiên Sứ ngây thơ nhất, đứa nhỏ nói vậy đều là phát ra từ nội tâm, không tồn tại a dua nịnh hót và lừa gạt, cho nên, Tôn Hạo vừa nghe thấy Mỗ Mỗ tán dương, ngượng ngùng mà cười cười.
"Đây là con của Thiếu phu nhân sao? Thật sự rất đáng yêu!" Tôn Hạo ngắm nhìn bộ dạng Cận Mỗ Mỗ đung đưa cái đầu dưa hấu ngây thơ, không nhịn được giơ tay lên muốn tới sờ cái đầu nhỏ này.
Chẳng qua là, anh ta mới vừa giơ tay lên, con ngươi của Cận Mỗ Mỗ chuyển một cái nhanh như chớp, nhìn Kiều Niệm Chiêu sắc mặt không tốt lắm cũng lớn tiếng la ầm lên: "Dì Chiêu, dì cũng tới xem Dương Dương sao?"
Kiều Niệm Chiêu không trả lời, tránh người qua, một bộ dáng không muốn quan tâm tới.
Tôn Hạo có chút lúng túng, đối với Cận Tử Kỳ áy náy cười cười, mới quay sang Cận Mỗ Mỗ bởi vì bị lạnh nhạt mà mím cái miệng nhỏ, dịu dàng giải thích: "Chú và dì Chiêu của con không xem phim hoạt hình, chúng ta xem là 《 Một chuyện tình phong hoa tuyết nguyệt 》."
"Aa, như vậy a!" Cận Mỗ Mỗ bừng tỉnh mà lắc lắc đầu, khóe miệng cắn lấy ngón tay út, hơi nhíu lông mày lên, nhìn Tôn Hạo lầm bầm: "Thục thử, hôm nay chú mặc quần áo không có đẹp mắt bằng mấy ngày trước chú cùng dì Chiêu đi xem phim, Mỗ Mỗ vẫn là thích chú mặc áo sơ mi màu xanh đậm nha!"
"Mày nói bậy gì đó!" Kiều Niệm Chiêu kêu lên mà cắt đứt lời của Cận Mỗ Mỗ.
Cận Mỗ Mỗ bị Kiều Niệm Chiêu rống lên, dọa cho sợ đến rúc cổ trốn vào trong ngực Cận Tử Kỳ, đôi mắt to ngập nước tủi thân nhìn Kiều Niệm Chiêu một chút lại nhìn nhìn Tôn Hạo sắc mặt đã cứng ngắc.
Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn tiểu vô lại run lẩy bẩy, có chút nhức đầu, nhưng nói thế nào cũng là con trai của mình, làm sao có thể giúp người ngoài ăn hiếp nó chứ?
"Bất quá là một đứa nhỏ, có cần thiết dữ dội như vậy không?" Cô lạnh mặt nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu.
Kiều Niệm Chiêu hổn hển trừng mắt Cận Mỗ Mỗ giả vờ yếu ớt, cắn răng nghiến lợi, "Tôi hung dữ sao? Cô cũng không nghe con trai cô nói gì hả, nó là một đứa nhỏ thì biết cái gì, có phải là do cô dạy nó hay không?"
Cận Tử Kỳ chau mày, mà Tôn Hạo đã kéo Kiều Niệm Chiêu lại, "Thôi, lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ, phim sắp bắt đầu, chúng ta vào đi thôi." Khi nói những lời này, trên mặt anh ta vẫn có chút mất tự nhiên.
Kiều Niệm Chiêu căm giận mà mù quáng, đây là cô và Tôn Hạo lần đầu tiên chính thức ước hẹn, mặc dù trước đó cũng chung đụng, nhưng đơn độc như vậy đến xem phim vẫn là lần đầu, đâu nào nghĩ đến sẽ gặp phải hai mẹ con Cận Tử Kỳ?
Mà câu nói mới vừa rồi kia của Cận Mỗ Mỗ rõ ràng là muốn khích bác quan hệ cô cùng Tôn Hạo!
Nhưng một đứa nhỏ bốn tuổi đâu nào hiểu nhiều thứ quanh co khúc khuỷu như vậy, cho nên, Kiều Niệm Chiêu lập tức liền đem toàn bộ tội lỗi trút xuống đầu Cận Tử Kỳ, ánh mắt nhìn về phía Cận Tử Kỳ trở nên rất sắc bén đầy oán hận.
"Tại sao lâu như thế, vẫn chưa mua xong sao?" Giọng nói của Thanh Kiều từ phía sau vang lên, cô đi tới, liếc mắt liền thấy được Kiều Niệm Chiêu, trong phút chốc, giống như là mèo con thấy được chuột già mà kích động.
"Ai nha, chị họ Niệm Chiêu, làm thế nào trùng hợp như thế, chị cũng tới xem phim sao?"
Thanh Kiều đảo mắt thì nhìn thấy Tôn Hạo bị Kiều Niệm Chiêu cặp tay, sợ run lên, ngay sau đó vẻ mặt lại vô cùng khoa trương mà che miệng: "Chị họ, chị thật là bản lãnh nha, lúc này mới bao lâu, vừa li hôn liền tìm niềm vui mới rồi nha!"