Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 153 : Âm mưu phía sau âm mưu (1)

Ngày đăng: 19:11 19/04/20


Hai gã cảnh sát liếc mắt nhìn lẫn nhau, vị hơi trẻ tuổi kia từ trong túi giấy lấy ra một tấm ảnh, đưa cho Phương Tình Vân: "Phương tiểu thư, xin cô xem thử tấm ảnh này, người phụ nữ trên đây, cô quen biết sao?"



Trong hình, là một cô gái mặc đồng phục trung học, cũng khoảng mười bảy mười tám tuổi, có chút ngây ngô, nhưng giữa mày mắt đã không che giấu được vẻ kiêu căng của tiểu thư con nhà quan, cô chính là con gái của thư ký thị uỷ tiền nhậm của thành phố S, Hạ Văn Tuyết.



Phương Tình Vân trong lúc nhìn đến vẻ mặt kiêu căng phách lối của cô gái trong tấm ảnh, ngón tay buông xuống ở bên người co rút lại, nhưng rất nhanh cô đã che giấu đi, cô chẳng qua là phối hợp mà nhận lấy tấm ảnh.



Chỉ là tùy ý mà đưa mắt xem, lại ngẩng đầu nhìn cảnh sát đang chờ ở nơi đó.



Cô nhẹ nhàng lắc đầu, cũng đem tấm ảnh trả lại cho vị cảnh sát trẻ kia: "Không, tôi không biết cô ấy."



Cảnh sát có chút kinh ngạc, chẳng qua là còn chưa chờ bọn họ mở miệng hỏi tới, một bóng dáng thon dài khác đi đến, Tần Viễn đứng ở bên người Phương Tình Vân, nhìn sang Hạ Văn Tuyết trong hình, hàng mày thanh tú nhíu lại.



"Tôi biết cô ấy, cô ấy là bạn gái đầu tiên của tôi."



Giọng nói của Tần Viễn không chút nào như mang theo tình cảm khi trần thuật lại cái bí mật chịu không nổi mà anh đã che giấu mất mười mấy năm qua.



Phương Tình Vân trợn tròn hai tròng mắt quay đầu nhìn anh, thần sắc của anh nhàn nhạt, hai tay đút ở trong túi quần, vẫn là đồ thể thao màu trắng như thường ngày, nhưng trên người đã không còn cổ khí chất dịu dàng hiền hòa.



Ngay cả hai vị cảnh sát cũng đã hết sức kinh ngạc khi Tần Viễn đột nhiên chen vào nói, cũng giật mình cho sự thẳng thắn như vậy của anh.



Vị cảnh sát lớn tuổi đằng hắng cổ họng, nháy cũng không nháy mắt mà nhìn Tần Viễn chằm chằm, tiếp tục hỏi: "Vậy anh có biết không, trước đây không lâu, Hạ Văn Tuyết đã chết?"



Tần Viễn trước đó đã ở chỗ Tống Kỳ Diễn nghe qua tin tức này, nhưng hôm nay chính tai nghe được cảnh sát chứng thực, vẫn còn có chút kinh ngạc, anh cúi đầu, tầm mắt lần nữa đặt lên trên tấm ảnh, "Chết như thế nào?"




Tần Viễn cúi đầu nhìn qua bước chân cô vì vội vàng mà mất trật tự, con mắt dần dần sâu, nhưng trong lòng đã không phải là tư vị.



Phương Tình Vân vừa rẽ qua một khúc cua thì ngừng lại, toàn thân cô giống như là đã tiêu hao hết khí lực, mệt mỏi dựa vào cạnh tường, sau đó một tay chống vách tường đi đến trước toilet.



Toilet u ám, trong không khí thì nồng đậm mùi khai của nước tiểu, cô cũng đã không kịp đi so đo.



Cô nửa nghiêng thân thể, gục người ở trên bồn rửa tay, lấy nước ở vòi nước, hai tay vốc lấy dòng nước lạnh thấu xương không ngừng hắt về phía mặt của mình, rất lâu sau đó, mới chậm rãi ngẩng đầu lên.



Cô nhìn qua người phụ nữ trong gương với đôi mắt đỏ hồng, sắc mặt trắng bệch, bàn tay khống chế không nổi mà run rẩy, cô lấy ra điện thoại di động của mình từ trong túi xách, run run bấm một dãy số.



Điện thoại rất nhanh đã được chuyển, là một giọng nam già nua nhưng mạnh mẽ, đầu kia mới vừa hô một tiếng “Vân Vân”, Phương Tình Vân rốt cuộc đã không kiềm chế được mà bắt đầu trách móc, giọng nói vẫn đang run rẩy nghẹn ngào.



“Cảnh sát đã tìm tới cửa, không phải nói đừng chuyển tiền cho nó sao, khiến cho sự tình đó càng nổi bật hơn à? Các người là đồ ngu hả? Còn dùng tên của tôi chuyển tiền, là sợ tôi cuối cùng chết không đủ thảm sao?”



Người đàn ông ở đầu kia điện thoại thừa dịp Phương Tình Vân thở dốc mà nói: “Vân Vân, việc này con đừng trách em họ con, nó gần đây bị cảnh sát nhắm chằm chằm, cho nên muốn lén ra nước ngoài trốn tránh, mẹ con nhìn thấy nó cả ngày nơm nớp lo sợ như vậy mà đau lòng, nên nhất thời hồ đồ lên trên mạng chuyển tiền cho nó, không nghĩ tới chuyện sẽ nghiêm trọng đến nước này.”



“Bà ấy nghĩ tới giải quyết tốt hậu quả cho nó, vậy ai sẽ giải quyết tốt hậu quả cho tôi? Các người là những kẻ ích kỉ, có nghĩ tới chuyện sống chết của tôi hay không!” Phương Tình Vân sau khi cuồng loạn chất vấn một hồi, đã hung hăng mà ném điện thoại di động lên trên tấm gương phía trước.



Điện thoại di động rơi trên mặt đất bể nát, mà ngay cả tấm gương cực lớn kia cũng xuất hiện vài đường nứt.



Phương Tình Vân ở trong không gian âm u lạnh lẽo này, ôm lấy hai cánh tay của mình, một tay che miệng muốn đè xuống sự sợ hãi ở dưới đáy lòng từ từ dâng lên vô hạn, giống như một cái động không đáy.