Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 155 : Âm mưu phía sau âm mưu (3)

Ngày đăng: 19:11 19/04/20


Cận Tử Kỳ dời mắt như muốn nhìn thấu linh hồn anh ta, sắc mặt Tôn Hạo trở nên rất là khó coi, anh ta lại đưa mắt nhìn cửa nhà trọ đã đóng chặt, chần chờ rồi mở miệng: "Thiếu phu nhân, không phải trước giờ đều không thích người em gái này của cô sao?"



Đôi mắt đẹp của Cận Tử Kỳ nhíu lại, "Anh có ý gì?"



Anh ta dừng một chút, rồi tiếp tục nói: "Thiếu phu nhân, cha tôi gần đây vẫn muốn xúc tiến cùng Tống thị hợp tác, tuy nhiên đối thủ cạnh tranh không ít, trước đây không lâu Tống thiếu lại chính thức tiếp nhận tập đoàn Tống thị."



"Anh muốn nói cho tôi biết, các người vì khiến cho Tống Kỳ Diễn vui lòng, cho nên anh cố ý tiếp cận Kiều Niệm Chiêu, thi triển mỹ nam kế, trước lừa cô ta trên tay, sau đó sẽ vứt bỏ cô ta một cách tàn nhẫn, để cho cô ta cả đời không ngốc đầu lên được sao?"



Tôn Hạo bị Cận Tử Kỳ từng bước ép sát sắc mặt càng ngày càng khó coi, bên trán còn có một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống.



"Nếu như là lừa gạt cô ta, vậy cần gì diễn trò đến tận cùng như vậy, tôi nghe nói, các người đã lên giường?"



Mắt thấy Cận Tử Kỳ muốn đi vào trong thang máy đã mở ra, anh ta cũng vội vội vàng vàng theo sát vào, "Tôi chưa cùng cô ấy lên giường, đêm đó ở khách sạn cô ta ói khắp người tôi, lúc cửa phòng bị mở ra tôi mới vừa tắm xong rồi ra ngoài."



Cho nên, một màn kia Tô Hành Phong và Cận Chiêu Đông còn có Kiều Hân Hủy nhìn thấy đều là giả?



"Hơn nữa, thiếu phu nhân, cô đừng quên, Kiều Niệm Chiêu nói ra coi như là em họ của tôi, tôi cùng cô ta làm sao có thể thật sự ở chung một chỗ?" Tôn Hạo nói đến phần sau cũng có chút bất đắc dĩ.



Cận Tử Kỳ nhìn anh ta một cái: "Đạo lý này tôi hiểu, cha tôi và dì Hân chẳng lẽ không hiểu sao?"



Từ ngày ở trung tâm mua sắm Kiều Hân Hủy nói với cô một tràng, Kiều Hân Hủy quả thực rất đồng ý Tôn Hạo cùng Kiều Niệm Chiêu kết hôn, còn vì thế không tiếc ăn nói khép nép đi cầu cô đừng nói ra chuyện Kiều Niệm Chiêu kết hôn.



Tôn Hạo vội nói: "Bởi vì tôi chưa nói cho họ biết, tôi là cháu trai của Tôn lão thái thái, hơn nữa, Tôn lão thái thái cũng là gần đây mới từ nhà chồng trở lại nhà họ Tôn, bà ấy chưa từng gặp tôi cũng là hợp tình hợp lý."



"Thiếu phu nhân, chuyện của tôi Tiêu Tiêu cũng không có lừa gạt cô, tôi chỉ là đứa nhỏ nhà họ Tôn nhận nuôi, cho nên xin Thiếu phu nhân tạm thời không nên nói việc này ra ngoài, gần đây cha đang cùng Cận thị hợp tác khai phát mảnh đất kia ở phía đông thành phố, nếu như biết tôi đây đối phó Kiều Niệm Chiêu, thế tất yếu sẽ làm sự hợp tác của hai nhà gặp phải phiền toái. Làm một đứa con riêng, muốn sinh tồn ở một gia tộc chính là mỗi bước mỗi khó khăn, hơn nữa, tôi còn phải suy tính cho cuộc sống của mẹ tôi ở nhà họ Tôn, thiếu phu nhân, cầu xin cô giúp tôi tạm thời giữ bí mật này được không?"



Tựa hồ là lo lắng Cận Tử Kỳ không tin, anh ta lại bổ sung: "Đến lúc có cơ hội thích hợp, tôi sẽ nói rõ ràng với Kiều Niệm Chiêu, tôi yêu chỉ có Tiêu Tiêu, điểm này, kính xin thiếu phu nhân không nên nghi ngờ!"



Tôn Hạo chỉ kém không có giơ tay thề, Cận Tử Kỳ xoay người, tối nay là lần đầu tiên nhìn thẳng anh ta.



"Tôi không quan tâm anh và Kiều Niệm Chiêu là bởi vì cái gì mà ở chung một chỗ, cũng không muốn biết chuyện gì giữa các người, trên lĩnh vực kinh doanh, cho tới bây giờ đều là theo như nhu cầu, tôi chỉ là không bằng lòng nhìn thấy anh vì ích lợi mà tổn thương Tiêu Tiêu."



Tôn Hạo ngẩn ra, ngay sau đó lại nghiêm túc đối diện ánh mắt của Cận Tử Kỳ: "Tôi sẽ không phụ lòng Tiêu Tiêu."



Cửa thang máy "Đinh" một tiếng mở ra, Cận Tử Kỳ đi ra ngoài, trong thang máy còn lưu lại tiếng vọng của cô.



Cô nói: "Tôi hi vọng anh có thể chịu trách nhiệm với lời mình đã nói."
Cô nói xong câu này thì yên tĩnh lại, hít thở nhàn nhạt, dựa sát vào lồng ngực của hắn.



Tống Kỳ Diễn cúi đầu nhìn cô, lông mi thật dài run rẩy mấy cái, khóe miệng thoáng hiện một chút ý cười, đưa mắt nhìn thật lâu, cuối cùng không nhịn được cúi người hôn xuống làn môi của cô, chỉ lướt qua rồi ngừng lại, rời đi, cũng rất nhanh chóng lại hôn tới.



Cho đến khi đôi môi bị tê dại đến không chịu nổi, Cận Tử Kỳ không nhịn được, từ trong ngực của hắn thối lui ra, hơi trừng mắt nhìn hắn, đưa tay chạm vào đôi môi sưng đỏ, nóng hầm hập.



Dưới ánh đèn mờ tối, gương mặt anh tuấn sắc nét của hắn gần trong gang tấc, đôi mắt đen bóng nhìn cô chằm chằm, mắt thấy bờ môi mỏng nhấp nhẹ bắt đầu cũng ướt át, Cận Tử Kỳ thấy thế mặt đỏ lên, ngượng ngùng mà dời cái đầu đi chỗ khác.



Bên trong buồng xe không khí trở nên mập mờ không rõ, cô thoáng hạ cửa sổ xe xuống, gió núi xông tới mặt, thổi tung bay toàn bộ mái tóc dài của cô ra phía sau, rối tinh rối mù, nhưng có một đôi bàn tay lại cẩn thận mà gom chặt những sợi tóc mất trật tự của cô lại.



Hắn từ phía sau dựa lên, gần sát sau lưng cô, một cỗ ấm áp kiên cố.



"Xấu hổ sao?" Giọng nói đầy từ tính trầm thấp vang lên ở bên tai, hàm chứa ý cười hài hước.



Cận Tử Kỳ nhìn sang cảnh núi ngoài xe, nói: "Không có gì, chẳng qua là hơi nóng thôi."



Tống Kỳ Diễn nhìn bên chiếc gáy trắng ngần của cô hơi đỏ, trong con ngươi mắt ẩn hàm ý cười, hắn buông cô ra.



Nguồn nhiệt sau lưng đột nhiên biến mất, cô không khỏi quay đầu, hắn đang cười tủm tỉm nhìn sang cô, thu hết dáng vẻ túng quẫn của cô vào trong mắt, cô bị nhìn thấy nên không được tự nhiên, phản ứng theo bản năng liền muốn quay thân thể của mình lại.



Thắt lưng đột nhiên bị ôm chặt, mặt của hai người bất thình lình áp vào rất gần, chóp mũi cọ chóp mũi, hơi thở cũng tựa như quanh quẩn dây dưa ở cùng một chỗ, ngứa một chút, ấm áp, phun lên trên da thịt của đối phương.



Hắn khẽ khép hàng mi, duy trì cái tư thế này một hồi lâu, Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy nhịp tim tăng tốc rối loạn, chờ đợi một nụ hôn phủ xuống, dần dần từ thấp thỏm lúc ban đầu cuối cùng biến thành mong đợi.



Tuy nhiên, điều cô đợi được là hắn lặng lẽ buông tay, dưới ánh mắt ngạc nhiên của cô, hắn chợt ngồi thẳng người, sau đó mở cửa xe đi xuống, trở lại chỗ tài xế ngồi mới quay đầu nói: "Chúng ta trở về thôi."



Cô nhìn sang hắn thần sắc nhàn nhạt, yên lặng một lát, lại bị làn da màu lúa mạch của hắn hơi ửng đỏ hấp dẫn tầm mắt, sau đó không nhịn được cong khóe môi lên, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng ý cười đã theo khóe môi kéo dài tới đáy mắt.



Cô chợt nhớ tới có một lần kiểm tra thai bác sĩ nhìn chằm chằm Tống Kỳ Diễn tận tình khuyên bảo mà nói: "Người trẻ tuổi đó, vẫn là nên hiểu được việc tiết chế biết không? Đừng cả ngày suy nghĩ đến cái chuyện hoạt động ở trên giường."



Tống Kỳ Diễn nguỵ biện vài câu, lại bị bác sĩ vung bệnh án bổ lên trên đỉnh đầu.



Bác sĩ nổi đoá: "Lúc trên giường không có làm, nhưng mà không che đậy được sự thật là thú tính của anh đã đại phát ở chỗ khác!"



Tống Kỳ Diễn bị vạch trần bộ mặt thật, lặng lẽ quay mặt đi, lúng túng cộng thêm im hơi lặng tiếng.