Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 159 : Gà chó không yên (1)
Ngày đăng: 19:12 19/04/20
Editor: Tâm Thường Lạc
Trong phòng ngủ, Cận Tử Kỳ đang gối đầu ở trên đùi Tống Kỳ Diễn nghiên cứu quyển "Quá trình mang thai".
Một tiếng đồ sứ vỡ vụn mơ hồ truyền đến, rất mơ hồ, nhưng cũng nhất định là có đồ vật này nọ bị đập vỡ.
Cận Tử Kỳ phản ứng theo bản năng thì từ trên ghế sofa ngồi dậy, sửa lại một chút mái tóc dài hơi xốc xếch, nhanh chóng xỏ đôi dép lê đứng lên vừa muốn đi ra, cho là Mỗ Mỗ ham chơi không cẩn thận phá vỡ bình hoa trong nhà.
Tống Kỳ Diễn cũng hơi chau mày, theo đó đứng dậy, chẳng qua là không chờ bọn họ ra cửa, liền có người giúp việc vô cùng lo lắng mà tới đây gõ cửa: "Đại thiếu gia, thiếu phu nhân, lầu dưới đánh nhau!"
Đánh nhau? Cận Tử Kỳ lập tức liền liên tưởng đến Tống Nhiễm Cầm đang gây sóng gió trong phòng khách.
Ở trong nhà này, cũng chỉ có Tống Nhiễm Cầm mới có thể khuấy đảo một đầm nước trong thành một cái đầm nước vẩn đục.
Vẻ mặt của người giúp việc đầy lo sợ bất an: "Đại thiếu gia, cậu đi xuống xem một chút đi, chủ tịch đã ngủ, chúng tôi không dám đi quấy rầy, tuy nhiên...... Nếu tiếp tục đánh nhau nữa, đồ đạc trong phòng khách đều sẽ bị đập vỡ hết.
Có nghiêm trọng như thế sao?
Cận Tử Kỳ híp híp con ngươi mắt ——
Bạch Tang Tang bụng bự ra rồi còn có thể cùng Tống Nhiễm Cầm đánh nhau như vậy?
"Mới vừa rồi bà chủ nhà họ Bạch đến đây, còn dẫn theo thiếu gia nhà họ Bạch và bạn gái, kết quả cùng Đại tiểu thư một câu không hợp, thì động thủ rồi, chúng tôi khuyên như thế nào cũng không khuyên được..."
Người giúp việc nói đến cục diện lầu dưới hỗn loạn như vậy, cũng nhức đầu muốn chết, rồi lại không thể làm gì.
Cận Tử Kỳ còn chưa nói gì, sau lưng đã có một cơ thể ấm áp dựa vào, Tống Kỳ Diễn dường như muốn mang hết sức nặng của thân thể mình đè ở trên người của cô, nhưng lại khống chế lực đạo không để cho phụ nữ mang thai như cô phải chịu vất vả.
Cô trở tay bắt lấy cánh tay hắn, có điều ngụ ý mà cười lên: "Tôi nhớ trong phòng khách có không ít đồ cổ đấy!"
Quả nhiên, lời của Cận Tử Kỳ chưa dứt, người giúp việc đã trợn to mắt không cách nào che giấu khủng hoảng, cô thở nhẹ ra một tiếng"Trời ạ" sau đó che miệng mình, sắc mặt cũng từ từ mà tái nhợt.
Rất hiển nhiên, những người giúp việc này đã quên mất những bình hoa đang bị đập trong lúc này có giá trị nghìn vàng.
"Mày mày mày ——" Đỉnh đầu của Tống Nhiễm Cầm bốc lên khói xanh, giận đến hai mắt trợn trắng nhìn thẳng.
Nha đầu đáng chết, mới vừa rồi còn mang bộ dạng ngây thơ Tiểu Bạch, làm thế nào cũng không nghĩ tới lực bộc phát mạnh như vậy!
Tống Nhiễm Cầm chẳng qua là kéo kéo gương mặt đầy thịt, lại là một trận đau rát nhức nhối.
Bạch phu nhân nhìn thấy chuyện sẽ ồn ào lớn, vội vàng nói với Bạch Lộ Thần vẫn còn đang uống trà: "Lộ Thần, con tìm ở đâu tới người đàn bà chanh chua như vậy, còn không bảo nó dừng tay, con đây là đang làm hại chị gái của con đó biết không?"
Cận Tử Kỳ vừa bước vào cửa lập tức nhìn thấy cô gái nhỏ đè ở trên chiếc bụng mượt mà của Tống Nhiễm Cầm, cũng chỉ mười mấy tuổi, thế nhưng dáng vẻ ăn mặc đúng là không sợ trời không sợ đất, ngay cả âm thanh của hai bàn tay cô cũng nghe được rồi.
Nhìn sang Tống Nhiễm Cầm bởi vì tức giận mà ngũ quan vặn vẹo, Cận Tử Kỳ không khỏi mong đợi đến phần sau phát triển tiếp ——
Lần này Tống Nhiễm Cầm là hung hăng mà mất mặt, với tính tình của bà, chỉ sợ cuộc sống sau này của Bạch Tang Tang sẽ không trải qua êm đẹp giống như trước đó nữa, cô tin không lâu sau khi sẽ có tiết mục Bạch Tang Tang cùng mẹ chồng độc ác đối chiến!
Tô Hành Phong nhìn thấy mẹ mình mẹ ăn thua thiệt lớn như vậy, cũng không khỏi tối mặt, lạnh lùng đưa tay kéo tiểu thái muội kia, "Mẹ tôi có làm gì không phải đi nữa, cũng là trưởng bối, cha mẹ cô dạy cô thế nào vậy?"
Tiểu thái muội bị Tô Hành Phong không chút nào thương hương tiếc ngọc kéo ra, dưới chân mất thăng bằng liền muốn ngã nhào, may mắn Bạch Lộ Thần tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cô, đáy mắt tiểu thái muội lập tức đầy nước mắt.
Cô tủi thân mà đưa lòng bàn tay đỏ bừng của mình đến dưới ánh đèn, chính là bàn tay tát Tống Nhiễm Cầm.
"A Thần, anh xem tay của em...... Cũng đã sưng lên rồi!"
Bạch Lộ Thần thổi thổi bàn tay của tiểu thái muội, từng chút dịu dàng nói nhỏ nhẹ trấn an: "Tới đây, anh giúp em thổi một chút, sau này thấy vỏ cây già đừng có chụp vào biết không?"
Cơ mặt của Tống Nhiễm Cầm co quắp kịch liệt, sau khi mở miệng gầm thét một tiếng "Mày ——", liền muốn từ trên ghế sofa bò dậy xông về phía Bạch Lộ Thần, lại bị Tô Hành Phong kịp thời kéo giữ.
Tô Hành Phong khó khăn lắm mới từ từ kéo Tống Nhiễm Cầm đi ra, không nhịn được trách cứ: "Mẹ, mẹ yên tĩnh lại được không?"
"Con chê ta gây chuyện?" Tống Nhiễm Cầm không thể tin được mà quay đầu nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Tô Hành Phong.
Mà bên này tiểu thái muội đúng lúc phát ra tiếng hờn dỗi ngọt ngào: "Ừ, em biết rồi!"