Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 162 : Gốc hành già đến cửa ồn ào! (1)
Ngày đăng: 19:12 19/04/20
Lúc Cận Tử Kỳ đến công ty, lập tức nhìn thấy Tiêu Tiêu đã ngồi ở vị trí của mình.
Nguyên tưởng rằng cô bởi vì chuyện của Tôn Hạo đả kích sẽ nghỉ ngơi mấy ngày, thế nhưng hôm sau lại tới đi làm.
Tiêu Tiêu nhìn thấy Cận Tử Kỳ đến đây, lại bày ra một nụ cười: "Chị Tử Kỳ, chị đã đến rồi?"
"Ừ." Khi Cận Tử Kỳ đi ngang qua vị trí của cô thì bước chậm lại, nghiêng đầu quét mắt nhìn cổ của Tiêu Tiêu, nơi đó vẫn còn đeo sợi dây chuyền kim cương kia, điều này đại biểu cái gì, không cần nói cũng biết.
Tiêu Tiêu bị Cận Tử Kỳ nhìn thế lúng túng một trận, không biết vô tình hay cố ý mà che cổ của mình.
"Tối hôm qua Tôn Hạo đi lên tìm em rồi?" Cận Tử Kỳ cảm giác mình có tiềm chất làm bà tám.
Gương mặt Tiêu Tiêu có chút phiếm hồng, nhưng không phủ nhận, "Anh ấy đã đem mọi chuyện nói cho em biết."
Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ khẽ nhướng, ồ một tiếng, âm cuối có chút cao lên, nghe hơi có ý châm chọc.
"Nhưng thật ra là chúng ta đã hiểu lầm, chị Tử Kỳ, em biết thân thế của Kiều Niệm Chiêu, cô ta là...... em nghe nói là con gái của cha chị......" Lúc Tiêu Tiêu nói tới Kiều Niệm Chiêu không nhịn được quan sát sắc mặt Cận Tử Kỳ.
"Không sai, cô ta đúng là con gái nhỏ của cha chị." Cận Tử Kỳ thản nhiên mà thừa nhận.
Tiêu Tiêu thở phào một cái, thấy cô không có tức giận mới nói tiếp: "Ông nội của anh Hạo là anh trai của mẹ Cận chủ tịch, cho nên, tính theo đó, anh Hạo cũng có thể nói là anh họ của Kiều Niệm Chiêu. Tối hôm qua chuyện đi xem phim, anh Hạo cũng đã nói cho em biết, là do Kiều Niệm Chiêu và Tô Tổng sau khi chia tay tâm tình vẫn còn sa sút, lại đúng lúc anh ấy công tác ở chỗ này, bà nội của Kiều Niệm Chiêu mới để cho anh Hạo cùng Kiều Niệm Chiêu đi xem phim điện ảnh giải sầu."
Giải sầu? Giải sầu mà phải cần kề vai sát cánh, còn phải mua ly nước tình nhân sao?
Cận Tử Kỳ nheo mắt lại: "Em thật sự tin tưởng những lời này của anh ta?"
Thần sắc của Tiêu Tiêu chấn động, nhưng rất nhanh lại tự động khôi phục như cũ, cô đón nhận ánh mắt đẹp của Cận Tử Kỳ vừa khẽ lướt qua.
"Dạ, em tin."
Cửa nhà trọ mới vừa mở ra, Tô Ngưng Thu còn chưa dứt lời, người cũng đã bị một cỗ lực đạo ở phía ngoài đẩy sang một bên, sau đó từ bên trong nhà Cận Tử Kỳ đã nghe thấy một tiếng thét to có mười phần trung khí.
"...... Tô Ngưng Tuyết ở nơi nào? Bảo cô ta ra ngoài đây gặp tôi!"
Vênh mặt hất hàm như vậy, hoặc là nói, tự cho là đúng như thế, như chuyện đương nhiên, hơn nữa giọng nói này dường như đã từng nghe qua, giữa hai đầu lông mày của Cận Tử Kỳ khẽ nhíu lại, sau đó dắt lấy bàn tay nhỉ bé của Mỗ Mỗ đứng lên.
Mà ở cửa Tô Ngưng Thu kịp phản ứng, đã ngăn cửa lại, sau đó là giọng nói đầy châm chọc của bà.
"Tôi nói là ai đây vậy hả? Ở chỗ này chính là chỗ ở tư nhân, người không phận sự miễn vào, vị Tôn Phật to lớn này trở về đi thôi!"
Tô Ngưng Thu nói xong một câu, thì xoay người đi vào trong, một tay duỗi ra muốn đóng sầm cửa.
"Đợi đã!" Một tiếng quát bảo ngưng lại của cụ già vang dội khắp hành lang của khu nhà trọ, "Gọi Tô Ngưng Tuyết ra ngoài đây!"
Cận Tử Kỳ mặc dù cùng bà ta gặp mặt nhau không nhiều lắm, nhưng cũng không đến nỗi mau quên như thế, vẻ mặt cay nghiệt của Tôn Lan Phương vẫn còn lưu lại trong đầu của cô, khóe miệng không khỏi co quắp một cái.
Tôn Lan Phương làm sao tìm được tới nơi này?
Trong phòng bếp Tô Ngưng Tuyết nghe thấy tiếng huyên náo ở cửa cũng đi ra, trong tay của bà còn cầm một con dao làm bếp sắc bén lóe sáng, mới vừa đang thái thức ăn, vì ra ngoài quá gấp nên quên bỏ xuống.
"Chuyện gì xảy ra?" Tô Ngưng Tuyết hơi cau chân mày lại, cũng quay đầu nhìn ra cửa.
"Cô tránh ra cho tôi, tôi muốn cùng Tô Ngưng Tuyết nói chuyện!" Tôn Lan Phương nhất quyết không tha mà ở cửa kêu la.
Tô Ngưng Tuyết hiển nhiên cũng nhận ra giọng nói của Tôn Lan Phương, cũng không trốn tránh, ngược lại, không chút do dự mà đi tới cửa, sau đó nhẹ nhàng đẩy Tô Ngưng Thu đang giống như môn thần chấn ở cửa ra.
"Bà tìm tôi có chuyện gì?" Tô Ngưng Tuyết nhìn sang bà lão ở cửa cố làm ra vẻ ung dung.