Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 17 : Một tiếng “tiểu kỳ”
Ngày đăng: 19:09 19/04/20
Editor: tamthuonglac
Vẫn chưa kịp nhìn rõ người đàn ông ra tay giúp đỡ đúng lúc, Cận Tử Kỳ thấy hoa mắt, thắt lưng cô được bàn tay kia đỡ lấy, trong phút chốc đã đứng vững vàng, đồng thời bức tường thịt sau lưng cũng rời đi.
Một sức lực mạnh mẽ như gió lướt nhẹ qua bên người Cận Tử Kỳ.
Ánh mắt Cận Tử Kỳ đuổi sát theo, đập vào trong tầm mắt cô là một bóng lưng thon dài mặc âu phục màu đen.
Là người đàn ông đã đỡ lấy cô.......
Ngay sau đó, Cận Tử Kỳ lại nhìn thấy một tay của người đàn ông bắt lấy nắm đấm của Cao Triều sắp rơi lên trên đầu Cận Mỗ Mỗ, người đàn ông đưa lưng về phía cô, cho nên cô chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ cùng tức giận của Cao Triều quát khẽ:
"Ăn no rỗi việc xen vào chuyện của người khác!"
Nói xong một tiếng gầm lên, nắm chặt bàn tay máu chảy đầm đìa kia lại, lập tức gắng sức vung lên.
Chẳng qua Cao Triều còn chưa kịp đánh xuống, cánh tay đã bị bàn tay khác của người đàn ông đè lại, bẻ một cách thành thạo, theo đó tiếng khớp xương nứt gãy vang lên lanh lảnh, Cao Triều bị giữ lại, cũng bởi vì đau đớn nên kêu rên lên thất thanh:
“A …… Buông……Buông tao ra ……”
Cận Tử Kỳ nhìn thấy Cao Triều mặt mũi dữ tợn tái nhợt chảy xuống rất nhiều mồ hôi, mắt lại nhìn đến người đàn ông đang kìm giữ Cao Thuỷ Triều, hàng lông mày kẻ đen không khỏi nhẹ cau lại, cô không nghĩ tới sự việc sẽ phát triển đến nỗi động tay động chân lẫn nhau* (*NV: quyền cước tương hướng).
Nếu như Cao Triều vì vậy mà không chịu bỏ qua, cô cũng không thể để cho người đàn ông vốn không quen biết này vì cô mà gánh lấy phiền toái.
Một cái nhỏ tay len lén kéo kéo váy của Cận Tử Kỳ, cũng mang mạch suy nghĩ đang bay xa của Cận Tử Kỳ trở lại.
"Kỳ Kỳ, cái hạt cao lương bộ dạng giống như muốn ăn thịt người, thật là đáng sợ!"
Cận Mỗ Mỗ chạy đến bên cạnh Cận Tử Kỳ, sợ hãi quay đầu lại liếc nhìn bóng lưng của người đàn ông còn đang túm giữ Cao Triều không thả, một đôi cánh tay củ cải ngắn nhỏ ôm chân Cận Tử Kỳ nói lầm bầm.
Cận Tử Kỳ vuốt ve đầu Cận Mỗ Mỗ vài cái, nghe đến từ xa mà đến gần bước chân thanh âm, sau đó lại thấy người quản lý và một đám bảo vệ nghe tin đã chạy tới đại sảnh, bộ dáng vô cùng lo lắng.
“Tao nói mày có bệnh hả? Còn không buông tao ra, buông tao ra, có nghe hay không!”
Hai tay Cao Triều bị bắt chéo ở sau lưng, để ý thấy khách khứa chung quanh vây quanh anh ta xem cảnh tượng náo nhiệt chỉ chỉ trỏ trỏ, ngoài chịu đựng đau đớn khó khăn, đáy lòng dâng lên ép mình không được xấu hổ lúng túng.
Vẫn là người đàn ông kia...
Cận Tử Kỳ không biết nên lấy loại thái độ nào đối mặt với cái ôm của một người đàn ông xa lạ.
Một bàn tay đặt ở trên đỉnh đầu cô, một bàn tay ôm bờ vai cô, hắn dịu dàng vuốt ve lên tóc cô.
Cận Tử Kỳ áp vào lồng ngực của hắn, nghe thấy giọng nói có chút phát khô hơn nữa vô cùng lo lắng:
"Không sao, đừng sợ, không sao..."
Tất cả đều phát sinh thật quá nhanh, thật nhanh khiến cô chưa kịp hiểu rõ nguyên nhân hậu quả.
Chỉ là cô ngây ngốc mặc cho người đàn ông này ôm mình.
Trong lúc vô tình chú ý đến bàn tay hắn nắm bờ vai cô nhẹ nhàng run rẩy.
Cận Tử Kỳ cúi đầu xuống đập vào mắt chính là màu máu nhuộm đỏ ống tay áo sơ mi trắng của hắn.
Cô không tự chủ được chạm đến cánh tay phải đã bị thương của hắn, trong lòng từ từ dâng lên sợ hãi không cách nào mở miệng.
Cho dù khi Cao Triều dùng dùi cui điện vung đến phía của cô, cô cũng chưa từng có một chút sợ hãi.
Nhưng giờ khắc này, cô lại không khống chế được nỗi sợ.
Cô lần nữa nghe được tiếng gọi lo lắng: "Tiểu Kỳ!"
Ý thức hỗn độn của Cận Tử Kỳ bắt đầu khôi phục trấn tĩnh, cô phát hiện được thân thể người đàn ôm mình bỗng nhiên cứng đờ.
Cô lần theo giọng nói mà nhìn qua, thấy đám người vốn vây xem đã bị đẩy dạt ra hai bên tạo một đường nhỏ, một dáng người cao lớn vội vàng chen vào.
Khuôn mặt tuấn tú quen thuộc làm cho dây cung trong lòng Cận Tử Kỳ đang căng thẳng được buông lỏng, sau đó cô nghe được chính giọng nói của mình khẽ run:
"A Lịch!"