Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 178 : Ba ba bí mật nhất định không thể nói ra (1)
Ngày đăng: 19:12 19/04/20
Editor: Tâm Thường Lạc
Vốn là chỉ có hai trạm, Tô Ngưng Tuyết lại xuống trước một trạm.
Bên ngoài bông tuyết tung bay, khí trời cũng lạnh không ít, bà quấn kỹ áo khoác lên trên người, sau đó mới đi ra khỏi hầm tàu điện.
Bông tuyết đánh vào trên mặt, từng mảnh từng mảnh nước đá theo gương mặt chảy xuống.
Có vài người có một số việc mặc dù đã buông xuống, nhưng mà lại vẫn không thể hoàn toàn buông ra.
Tại khoảng khắc cánh cửa tàu điện khép lại, hai tay bà nắm lại đến trắng bệch, nhìn thể có hành khách ở ở bên cạnh có lòng tốt hỏi bà có phải là không khoẻ hay không, bà chẳng qua là cố kéo kéo khóe miệng, bày tỏ mình không sao.
Mặc dù thật có không dễ chịu, cũng chỉ là trái tim trong lồng ngực này thôi sao?
Ba mươi năm, thứ mà bà từng một lần khát vọng đã đặt ở trước mặt bà, thứ từng chỉ có thể hi vọng không thể làm được bây giờ dễ như trở bàn tay, bà lại phát hiện không có vui sương như dự liệu, thậm chí chỉ cảm thấy thật đáng buồn.
Thật đáng buồn, dây dưa ba mươi năm, quay đầu lại mới phát hiện bất quá là lo sợ không đâu mà mệt nhọc nửa đời.
Thời còn trẻ, nói chung làm một vài ba chuyện ngu ngốc vớ vẩn, người thông minh nói chung sẽ dừng cương trước bờ vực, rất nhanh sửa chữa lại sai lầm, mà người ngu dốt lại sẽ đứng tại chỗ không biết làm sao, không biết xoay người như thế nào mà nói.
May mắn, một ngày khi bà năm mươi tuổi, bà rốt cục trở nên thông minh.
Trời đổ tuyết nên có phần trơn trợt, hữu hảo mấy lần, bà đều đã thiếu chút nữa ngã xuống, bàn tay xách thực phẩm đã bị đông lạnh cảm thấy cứng đờ, bà chà xát lòng bàn tay, bất tri bất giác chạy tới trạm tàu điện ngầm gần hoa viên Nam Đô."₫
Cách đó không xa, có một bóng dáng màu tro thuốc đã vội vàng chạy tới, trên đất tuyết đọng khiến cho người đó lảo đảo một cái, nhưng trong lúc vô cùng nguy hiểm đã đứng lại, người đó chống một cây dù lớn, đã chạy tới chỗ bà.
Tô Ngưng Tuyết dừng bước, lẳng lặng nhìn, rất nhanh, đỉnh đầu đã có thêm một cây dù.
"Tuyết rơi lớn như vậy, sao em không đi xe?" Kiều Nam mặc áo khoác ngoài tới gối, vội ra ngoài gấp, trên chân mang dép, khó trách mới vừa rồi quay lại trượt chân, "Gọi điện thoại cho em sao không nhận?"
Tô Ngưng Tuyết lấy điện thoại di động ra xem, thế nhưng tắt máy, không biết là lúc nào thì không cẩn thận nhấn phím tắt.
"Có thể là do máy hết pin nên tự động tắt nguồn thôi?" Bà nói xong phủi đi lớp tuyết mỏng đọng trên vai ông.
Nhìn ông mới vừa rồi hình như là từ trong trạm tàu điện chạy đến, dường như là nghĩ tới điều gì, kinh ngạc nhìn ông: "Anh xuống phía dưới tìm em sao?"
"Vậy con và Mẫn Tranh cũng là lưỡng tình tương duyệt, tại sao mẹ không nói?"
Ngu Thanh Kiều nói xong kéo kéo áo của Cận Tử Kỳ: "Chị họ, đều nói nước phù sa không để chảy ra ruộng người ngoài, mảnh đất kia của anh rể em đã phụ trách canh tác rồi, cũng coi là thay chồng chị họ bắt được nhân tài!"
"Có ai da mặt dầy như con không?" Tô Ngưng Tuyết cười mắng, cũng là bất đắc dĩ chiếm đa số.
Nhà họ Ngu bởi vì quanh năm di cư nước ngoài, gia phong coi như cởi mở, cũng không có cái gọi là vấn đề địa vị xã hội.
"Thanh Kiều yêu đương rồi sao?" Tô Ngưng Tuyết cầm một mâm dâu tây ra ngoài, có chút kinh ngạc hỏi.
Thanh Kiều ngầm thừa nhận gật đầu, gương mặt đỏ lên, Cận Tử Kỳ bổ sung: "Là Hàn tiên sinh trợ lý của Tống lão."
Tô Ngưng Tuyết ngẩn người, có chút tiếc mà cười cười: "Vậy cũng thật đáng tiếc!"
"Đáng tiếc cái gì?" Thanh Kiều không hiểu nhìn nụ cười ý vị sâu xa của Tô Ngưng Tuyết.
Tô Ngưng Tuyết lại không chịu nói tiếp, Cận Tử Kỳ lại giống như là hiểu cái gì, lúc Tô Ngưng Tuyết quay lại phòng bếp thì cùng đi vào, sau khi khép cửa lại đè thấp giọng hỏi: "Mẹ vốn định giới thiệu đối tượng cho Thanh Kiều sao?"
Tô Ngưng Tuyết liếc cô một cái, không có phủ nhận: "A Lịch cũng đến tuổi kết hôn rồi?"
"A Lịch?" Cận Tử Kỳ nhíu hàng lông mày đen xinh đẹp lên, bật cười: "Mẹ, chẳng lẽ mẹ không biết A Lịch anh ấy......"
"Nó làm sao?" Tô Ngưng Tuyết nhìn đứa con gái này nhìn như khôn khéo kì thực chậm lụt: "Con cùng nó qua lại nhiều năm như vậy, thật chẳng lẽ cho là nó thích đàn ông sao?"
Cận Tử Kỳ ngừng một lát, chớp mắt rũ tròng mắt xuống, bởi vì những lời này của mẹ mà có chút thất thần.
"Đứa bé A Lịch kia rất tốt, đáng tiếc nó với con không có duyên phận, bây giờ có Kỳ Diễn bên cạnh con, ngược lại mẹ cũng yên tâm, vốn còn muốn cùng với bác Doãn của con thân càng thêm thân, bây giờ nhìn lại......"
Tô Ngưng Tuyết lắc đầu một cái, đi ra ngoài nhìn lướt qua, "Tối nay mời vị Hàn tiên sinh kia ăn cơm một buổi đi."
Cận Tử Kỳ gật đầu, nhưng trong lòng thì đối với lời nói của Tô Ngưng Tuyết suy ngẫm một hồi thật kỹ, đã có đáp án, đối với Doãn Lịch, cô xưa nay cảm kích những năm làm bạn đó, mặc dù từng đoán qua, nhưng không nghĩ hẳn là sự thật.
Trong lòng hàng trăm tư vị, tình cảm của Doãn Lịch cô nhất định là không cách nào đáp lại, anh là người bạn mà cô cả đời này muốn quý trọng nhất, bây giờ, cô chỉ hy vọng anh có thể tìm được một nửa kia thuộc về anh.