Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 188 : Tôn nghiêm đáng giá mấy đồng tiền?
Ngày đăng: 19:12 19/04/20
"Không xác định? Không xác định thì hẳn con sẽ không mua dụng cụ thử thai để mà kiểm tra? Chẳng lẽ còn muốn mẹ dẫn con đi đến khoa phụ sản kiểm tra ra, chiêu cáo thiên hạ chuyện con chưa kết hôn mà có con sao?"
Kiều Niệm Chiêu sợ hãi mà sờ sờ bụng của mình: "Nếu như quả thật mang thai thì làm sao bây giờ?"
"Làm sao bây giờ?" Kiều Hân Hủy thoáng cất cao âm lượng, nhưng ngại vì Cận Chiêu Đông còn nằm ở nơi đó, hít thở sâu vài cái, bình phục lửa giận của mình, "Cô cũng đã làm ra chuyện như vậy, còn dám hỏi tôi làm sao bây giờ?"
"Mẹ...... Con cũng không biết tại sao có thể như vậy. Đêm đó con uống rượu say rồi, lúc Tôn Hạo mang con đến khách sạn con đã không có ý thức rồi. Muốn trách đều do Cận Tử Kỳ, cô ta rõ ràng nhìn thấy con, nhưng vẫn giao con cho Tôn Hạo......"
Kiều Niệm Chiêu nói đến sau, giọng nói tràn đầy phẫn hận, hơi nghẹn ngào, đem hết trách nhiệm đẩy lên trên người Cận Tử Kỳ: "Cô ta nhất định là không muốn nhìn thấy con tốt, mới cố ý hãm hại con!"
Chẳng qua là cô mới vừa nói ra những lời này, thì đổi lấy cái liếc mắt nộ kỳ bất tranh (bực tức vì không biết đấu tranh) của Kiều Hân Hủy, cuối cùng cũng là con gái của mình, Kiều Hân Hủy không thể làm gì chỉ ôm trán, ngồi xuống cái ghế kế bên.
Bà thở dài một tiếng, mới ngẩng đầu nhìn Kiều Niệm Chiêu ở nơi đó viền mắt đỏ hồng: "Nếu như con biết tự giác và mạnh mẽ, sẽ bị cô ta bắt được cái chuôi sao? Thay vì ở chỗ này mắng này mắng kia, không bằng làm chút gì đó thực tế cho mẹ đi!"
Kiều Niệm Chiêu nhìn đến cái bụng bình thường của mình, trong lòng thấp thỏm một hồi: "Mẹ, con không muốn phá thai!"
"Ai cho con đi phá thai chứ?" Kiều Hân Hủy nhíu đôi mày thanh tú lên: "Mẹ chỉ là bảo con đi kiểm tra thai, làm thế nào ngay cả chuyện này cũng không biết rõ? Nếu như mẹ không ở bên cạnh con, hôm nay con chết thế nào cũng không biết!"
"Con sợ mà! Con mặc dù gần đây không có đóng phim, nhưng nói thế nào cũng vẫn là nhân vật công chúng, bị tuần san vỗ tới thì làm sao bây giờ? Huống chi......" Kiều Niệm Chiêu lo sợ bất an mà nói: "Con cũng không biết cha của đứa bé là ai."
Ánh mắt Kiều Hân Hủy thâm trầm dừng ở trên bụng cô: "Đứa bé này chẳng lẽ không phải của Tôn Hạo?"
Kiều Niệm Chiêu bị nhìn thấy có chút khẩn trương, ôm bụng, mềm mềm yếu yếu mà nói: "Hẳn là phải."
"Ở cái thời đại đó, người phụ nữ muốn tiếp tục sống nữa vĩnh viễn khó khăn hơn so với trong tưởng tượng, nếu như mẹ có thể lựa chọn, mẹ cũng muốn cuộc sống giống như một người bình thường, càng sẽ không ăn cả ngã về không, chạy đi đến Thiên Sơn tìm ba của con, lại càng không có con rồi."
Trong phòng bệnh từ từ trở nên an tĩnh, một loại an tĩnh giống như cái chết.
Ở trong phòng ấm áp, Kiều Niệm Chiêu lại rùng mình một cái, cô nhìn thấy Kiều Hân Hủy chậm rãi xoay người, mẹ của cô những năm này chịu khổ khiến cho bà so với Tô Ngưng Tuyết bề ngoài nhìn qua già yếu tang thương.
Kiều Hân Hủy lại giống như là không thấy thương tiếc trong mắt con gái, tiếp tục đi tới bàn trà trước sofa, rót một cốc nước đặt lên trên tủ giường, ngồi xuống lẳng lặng chờ đợi Cận Chiêu Đông từ trong cơn hôn mê tỉnh lại.
Kiều Niệm Chiêu chỉ cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn, Kiều Hân Hủy lại đột nhiên quay đầu nhìn cô: "Niệm Chiêu, tuổi con không nhỏ, mẹ nói nhiều như vậy, không hy vọng xa vời con hiểu toàn bộ, nhưng hi vọng con có thể hiểu được một chút, nếu như con muốn lấy được thứ con muốn, như vậy nhất định phải học được một chữ."
"Chữ gì?" Kiều Niệm Chiêu không thể chờ đợi mà hỏi tới.
Kiều Hân Hủy sâu vị mà nhìn đứa con gái thiếu kiên nhẫn, đáy mắt có một chút thất vọng, nhưng vẫn hé môi, từ từ khạc ra một chữ: "Nhẫn."
Nhẫn? Kiều Niệm Chiêu mày cau lại suy nghĩ, dường như có chút không hiểu loại phương thức sinh tồn này của mẹ.
Kiều Hân Hủy sớm đoán được sẽ là cái kết quả này, bà cười cười, "Con muốn được như Cận Tử Kỳ được mọi người nâng niu ở lòng bàn tay quý trọng và quan tâm, muốn ra vào những hội sở hạng sang cùng những danh môn quý phụ tiểu thư chuyện trò vui vẻ, muốn mặc trên người đều là quần áo do nhà thiết kế nổi tiếng trên thế giới may, những thứ này không phải nói suông là sẽ có, đôi khi, có được phải bỏ được, những thứ mà con muốn lấy được, trước tiên nhất định phải học được cách bỏ đi, bao gồm tôn nghiêm của con."
Kiều Hân Hủy bình thản ung dung mà nhét góc chăn cho Cận Chiêu Đông, "Khổ tẫn cam lai, khổ tẫn cam lai, chính là nói tình huống bây giờ của chúng ta, sau này không cần chống đối đắc tội với Cận Tử Kỳ nữa, mẹ đã thua một bước rồi, nếu như ba con hoàn toàn chán ghét mà vứt bỏ con đi, vậy mẹ con chúng ta vĩnh viễn không có thời gian xoay sở."
Kiều Niệm Chiêu nhìn sang Kiều Hân Huỷ hơn nửa thân thể đều đã ẩn vào trong bóng tối, cả người co rúm lại dữ dội hơn, ngơ ngẩn gật đầu một cái, âm thầm ghi tạc những lời nói nhìn như thờ ơ của Kiều Hân Hủy vào trong lòng.