Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 190 : Đêm ấm áp, quà tặng năm mới (2)

Ngày đăng: 19:12 19/04/20


Tống Kỳ Diễn ngẩn ra, hiển nhiên không có thích ứng vẻ mặt thản nhiên của cô như vậy, nhưng lập tức liền mỉm cười nhìn cô chăm chú, chỗ giường bên cạnh cô lún xuống, hắn ngồi sát vào cô: "Anh không tin bất kỳ người nào."



Hắn suy nghĩ một chút, tựa như cảm thấy không ổn, ngưng mắt nhìn cô bổ sung: "Trừ em ra thì bất luận kẻ nào cũng không tin."



Cô liếc nhìn túi tư liệu thật dầy kia, nắm tay của hắn qua: "Có một người như vậy là đủ rồi." Cô mấp máy khoé môi của mình, giữ chặt năm ngón tay có vẻ hơi thô nhám của hắn: "Anh đối với em mà nói cũng giống vậy!"



Khóe miệng Tống Kỳ Diễn lại càng cong lên, tay kia khoác lên đầu vai của cô, Cận Tử Kỳ thuận thế tựa ở trên người của hắn, ngửi được mùi thơm nhẹ của hắn sau khi tắm rửa, cảm thấy một hồi an tâm không giải thích được.



Cận Tử Kỳ nhớ ra cái gì đó, rời đi vòng ôm ấm áp của hắn, đưa ra bức ảnh chụp xem ra không trọn vẹn.



Cô giải thích: "Đây là Hàn Mẫn Tranh tìm được, có lẽ rơi ra từ trong tư liệu, rơi ở trong phòng của anh ta, vừa rồi khi anh ta đưa em về thuận tiện giao cho em."



Tống Kỳ Diễn nhận ảnh chụp nhìn một lát, nheo lại con ngươi đen, ánh mắt nhạy cảm mà âm u lạnh lẽ.



Hắn dĩ nhiên cũng nhận ra người phụ nữ trong tấm ảnh là mẹ của Tần Viễn.



Sau đó, tầm mắt của hắn cố định thật lâu trên người của người đàn ông bị khoét mất đầu.



"Theo như Tần phu nhân nói, người đàn ông bị khoét mất đầu trong tấm ảnh hẳn là chồng của bà ấy."



Cận Tử Kỳ nhìn qua thân thể của người đàn ông trong tấm ảnh, mặc âu phục, mặc dù mất đầu, cũng có thể lờ mờ nhìn ra người đàn ông này hẳn là người hào hoa phong nhã, không phải là anh nông dân tam đại ngũ thô.



Khi cô còn vùi mình vào trong trầm tư, Tống Kỳ Diễn cũng đã không để lại dấu vết mà thu hồi tấm hình kia.



Hắn nghiêng thấp đầu, để cho ánh mắt của mình vững vàng dừng ở trên mặt của cô, "Hôm nay tại bệnh viện trong nhà vệ sinh có phải nghe trộm được bí mật lớn gì mà không thể cho ai biết hay không?"



Không nghĩ tới Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên đổi đề tài quấn ngược lại mình, Cận Tử Kỳ có chút không kịp phản ứng.



"Để anh đoán thử một chút xem, không phải là tiết mục tình nhân mưu hại kim chủ muốn đoạt gia sản chứ?"



Cận Tử Kỳ ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy đường con bên khóe miệng của hắn rất dịu dàng, nheo mắt quyến rũ, khiến cho hắn nhìn qua giống như là một con sói đang dụ dỗ trẻ con, cô nhìn một hồi nhịn không được nhẹ nhàng cười ra tiếng.




Tống Kỳ Diễn mặc dù ngồi ở trên giường, nhưng một lòng sớm đã đi theo Cận Tử Kỳ vào phòng giữ quần áo.



Hắn thỉnh thoảng thăm dò mà nhìn về phía phòng giữ quần áo đã đóng chặt, nhưng khi ở phòng giữ quần áo phát ra tiếng động, lại nhanh chóng quay đầu lại, giống như là một bức tượng điêu khắc ngồi thẳng tắp ngắm nhìn bầu trời đêm đen tối phía bên ngoài.



Cận Tử Kỳ ở trong phòng giữ quần áo đi dạo một vòng, mới miễn cưỡng tìm được một thứ để làm quà tặng.



Cô đứng ở cửa nổi lên chút háo hức, mới mở cửa đi ra ngoài, trên gương mặt thanh nhã mang theo nụ cười nhẹ nhàng, hai tay đưa ra phía trước, đưa một cái hộp có thắt một cái nơ con bướm đến trước mặt của hắn.



"Tống Kỳ Diễn! Năm mới vui vẻ!"



Hắn chậm rãi quay mặt sang, nhấc mi mắt lên, đáy mắt có chút điểm vui mừng di động, nhưng trên mặt vẫn nhàn nhạt, khẽ nhướng hàng mày thanh tú, dùng khóe mắt quét đến cái hộp, nhướng mày: "Cho anh?"



Cận Tử Kỳ gật gật đầu, trong mắt là vẻ vui tươi đẹp như ngọc, "Quà năm mới!"



Một giây sau, người đàn ông vốn còn cố làm ra vẻ dè dặt, hai tay đưa qua đến, lập tức cướp đi cái hộp từ trong tay cô, có chút nóng lòng phá banh ra, vừa phá ra vừa nói thầm: "Cái nơ bướm này làm gì mà thắt như cà vạt vậy?"



Nhưng những chi tiết này cũng có thể lập tức bị xem nhẹ, sự chú ý của hắn đều đặt tại món quà trong hộp.



"Ngọc sao?" Lòng bàn tay của hắn, nắm một cái Tỳ Hưu nho nhỏ, sáng bóng dìu dịu, được mài dũa tinh xảo.



Có lẽ là có chút chột dạ, Cận Tử Kỳ có chút phải phá lệ chịu khó: "Thích không?"



Thật may là thường ngày cô không mang cái Tỳ Hưu này, nếu không hiện tại nhất định bị lộ!



Cô vừa dè dặt đánh giá sắc mặt của Tống Kỳ Diễn, vừa ngồi xuống bên cạnh hắn, nói: "Tỳ Hưu chủ tài, ngọc trừ tà, để cho nó thời khắc trấn thủ ở bên cạnh anh, tập hợp tài lộc ngăn cản tà vật."



Tống Kỳ Diễn giờ phút này một lòng đều đặt vào cái Tỳ Hưu tinh xảo đó, nhìn thế nào cũng thích, vài phút sau, quả thực tình hình là yêu thích đến không thể buông tay, làm sao cũng không chịu bỏ xuống cất lại trong hộp.



Cận Tử Kỳ nhìn thấy dáng vẻ hắn quý trọng Tỳ Hưu, cũng ôm búp bê vải vào trong lòng, vuốt ve mái tóc dài đen nhánh của búp bê, trong mắt sóng nước chập chờn, là không che dấu được nhu tình lưu luyến.