Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 192 : Tình yêu sai lầm, biết vậy chẳng làm! (1)
Ngày đăng: 19:12 19/04/20
Một tay của Cận Tử Kỳ cầm theo hộp giữ ấm, một tay còn lại đặt lên trên tay nắm cửa, gương mặt kinh ngạc, hơn nữa trong lúc nhìn thấy hai mẹ con nọ khóc đến tối trời tối đất, đáy mắt càng thêm khó nén sự kinh ngạc của mình.
Cô quay qua nhìn về phía Cận Chiêu Đông hỏi thăm tình huống: "Ba, chuyện này......"
Ngược lại Kiều Hân Hủy, nhìn lên thấy Cận Tử Kỳ tiến vào, thần sắc ngẩn ra, phản ứng theo bản năng che chở Kiều Niệm Chiêu ở phía sau mình, chặn lại tầm mắt Cận Tử Kỳ nhìn sang.
Cận Tử Kỳ nhận ra được Kiều Hân Hủy không dấu vết mà muốn giấu giếm mình chuyện Kiều Niệm Chiêu mang thai, cũng không cố ép, ngược lại mang dáng vẻ giả bộ nghi ngờ nói với Cận Chiêu Đông: "Từ xa đã nghe thấy tiếng khóc bên trong rồi."
Cận Chiêu Đông nghe xong lời này, sắc mặt lập tức không sáng, nhưng chạm phải ánh mắt khẩn cầu của Kiều Hân Hủy, ông lại nuốt vào trong miệng, kể cho Cận Tử Kỳ nghe chuyện ầm ĩ mới vừa rồi.
Ông hơi có vẻ không được tự nhiên giải thích: "Cũng không có chuyện gì, chỉ là hai mẹ con họ lo lắng thương thế của cha."
"Nguyên lai là có chuyện như vậy......"
Cận Tử Kỳ giả bộ không nghe thấy những lời trước đó, trên mặt là thần sắc như bừng tỉnh đại ngộ, không nhìn tới bên kia hai mẹ con đã yên tĩnh lại, đi thẳng tới mép giường, đặt hộp giữ ấm ở trên tủ giường.
"Đây chính là canh xương do đầu bếp cấp sáu sao của Tống trạch sáng sớm thức dậy đi nấu, thích hợp nhất cho bệnh nhân sau khi bị tai nạn xe uống, hơn nữa......" Cận Tử Kỳ cố ý dừng một chút, khóe mắt liếc về phía Kiều Niệm Chiêu đã đứng lên sửa sang lại vẻ ngoài: "Trong này tuyệt đối không có trộn mật ong, ba cứ yên tâm mà uống đi."
Lời vừa nói ra, Kiều Niệm Chiêu là người thứ nhất biến sắc, hai con ngươi trong mắt đều là vẻ sợ hãi, đôi mắt hạnh hơi mở to, con ngươi mắt nhìn thẳng vào Cận Tử Kỳ chằm chằm, giống như là con thỏ con bị kinh sợ.
Kiều Hân Hủy cũng là mặt liền biến sắc, nhìn về phía Cận Tử Kỳ, lại thấy Cận Tử Kỳ như không có chuyện gì, trái lại đang đích thân đổ canh xương cho Cận Chiêu Đông, câu nói kia thốt ra càng giống như là vô tình, mà không phải thử dò xét và cảnh cáo.
Thoáng hòa hoãn tâm tư hỗn loạn của mình, Kiều Hân Hủy vỗ vỗ lên đầu vai Kiều Niệm Chiêu đang phát run, một bên thầm mắng con gái không có tiền đồ, một bên lau sạch nước mắt của mình.
Vừa mới đứng dậy, cánh tay đột nhiên bị kéo lại, Cận Tử Kỳ ngạc nhiên mà cúi đầu, Cận Chiêu Đông mới có hơi cứng ngắc mà buông tay của mình ra, ánh mắt nhìn cô lại có chút khẩn cầu: "Ngồi đây với ba thêm một chút đi!"
Trong mắt Cận Tử Kỳ cô thấy Cận Chiêu Đông vô cùng khác thường, có thể người bệnh yếu luôn dễ dàng kích thích người ta thiện tâm, hơn nữa trong lúc nhìn đến Cận Chiêu Đông vành mắt ửng đỏ, cô im lặng không lên tiếng mà ngồi trở lại vị trí cũ.
Cận Chiêu Đông nhìn dáng vẻ cô rũ mắt thu mình lại, bộ dạng cau mày, hẳn là cực kỳ giống người kia trong trí nhớ, chẳng qua là, người kia sẽ không ngồi ở bên giường của ông, yên lặng mà mặc cho ông nhìn kỹ như vậy.
Nghĩ đến tự bản thân bao năm làm chuyện sai lầm, đáy mắt Cận Chiêu Đông mơ hồ ngấn lệ, chậm rãi nâng bàn tay lên muốn chạm vào mặt của Cận Tử Kỳ một cái, cũng không biết vì sao, không có dũng khí để thật sự đụng vào cô.
Cận Tử Kỳ ý thức được cái gì, bỗng dưng ngẩng đầu: "Ba?"
Cô kinh ngạc mà nhìn ông nâng bàn tay lên, phản ứng theo bản năng mà né ra, trong lòng cũng là bồn chồn hồi hộp một trận, xưa nay cha con họ có bao giờ mà tâm bình khí hoà để ngồi chung một chỗ với nhau như vậy chứ?
Khóe miệng Cận Chiêu Đông giật giật, ngón tay ở giữa không trung cuộn lại, nhưng rồi bị ông thả xuống chăn.
Ông quay đầu nhìn sang hộp giữ âm trên tủ giường, buồn bã hối tiếc mà thì thầm: "Nếu như thời gian có thể quay ngược lại thật tốt, một lần nữa trở lại thời điểm mới vừa có con...... Hết thảy mọi thứ đều còn kịp vãn hồi, thật là tốt biết bao!"
Về những chuyện giữa Tô Ngưng Tuyết cùng Cận Chiêu Đông, có lẽ là Tô Ngưng Tuyết không muốn đề cập tới, đó mãi mãi là một vết thương trong đáy lòng bà, nhưng Tô Ngưng Thu lại thường thường tức giận bất bình mà đi theo sát cô nhắc đến, mặc dù không tính là rõ ràng tường tận, nhưng do Cận Tử Kỳ thông minh tài trí, cũng có thể đoán được không thiếu mười.
Giờ phút này, nghe được lời nói hối hận hư hư thực thực của Cận Chiêu Đông, trong lòng cũng sửng sốt, cô đã không biết sự việc Kiều Hân Hủy thay mận đổi đào kia, cho nên đối với việc Cận Chiêu Đông sau khi đã được như nguyện lại đột nhiên hối hận không cách nào hiểu được.
Trước kia cũng từng nghĩ tới Cận Chiêu Đông sẽ hối hận khi cô phụ Tô Ngưng Tuyết, lại không nghĩ rằng nhanh như vậy......