Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 198 : Gậy ông đập lưng ông! (2)
Ngày đăng: 19:12 19/04/20
Kiều Niệm Chiêu mặc dù không thông minh như Cận Tử Kỳ, nhưng cũng không ngu, ở giới giải trí lăn lộn vài năm như vậy, giữa phụ nữ lục đục với nhau mà diễn trò thấy cũng nhiều, mình cũng là loại người hạ bút thành văn, làm sao không nhìn thấu mưu đồ của Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ nhất định là để cho hình ảnh của mình ở trong lòng ba giảm bớt đi nhiều!
Trong lòng Kiều Niệm Chiêu hoảng hồn, hơn nữa giờ phút này không thấy mẹ đâu, trong phút chốc thì địa thế rối loạn.
"Ba, không phải như ba thấy được, cô ta đang giả bộ, là cô ta cố ý......"
"Niệm Chiêu, đủ rồi!" Cận Chiêu Đông khẽ quát mắng, ngay sau đó đẩy cô ta ra bước nhanh về phía Cận Tử Kỳ.
Kiều Hân Hủy vốn là ở phòng vệ sinh rửa sạch hộp đồ ăn, nghe được động tĩnh bên ngoài, cũng theo đó chạy đến, lập tức nhìn thấy con gái mình bị Cận Chiêu Đông đẩy ra, mà dấu ngón tay trên mặt Kiều Niệm Chiêu càng đâm bị thương mắt của bà.
Trong lúc nhìn đến Cận Tử Kỳ ngồi xổm trên mặt đất cúi đầu rên đau, Kiều Hân Hủy lập tức hiểu chuyện gì, nhìn sang Kiều Niệm Chiêu không biết làm sao, trong lòng không ngừng ão não, cũng biết một phút không trông chừng cô nhất định sẽ gây chuyện!
Bất quá Cận Tử Kỳ......đáy mắt của Kiều Hân Hủy thoáng qua ánh sáng lạnh, thế nhưng cũng biết dùng loại mánh khoé này rồi!
Cận Chiêu Đông biết tay của mình bị thương, chỉ có thể vội vàng gọi y tá tới giúp một tay, kinh hồn bạt vía mà nhìn bác sĩ vội vàng chạy tới, kiểm tra thân thể cho Cận Tử Kỳ, chốc lát sau, bác sĩ mới nói: "Có thể động thai khí."
Cận Chiêu Đông cúi đầu nhìn sang Cận Tử Kỳ tiều tụy, một cỗ lửa giận từ trong lòng dâng lên, ông vẫn cho Niệm Chiêu là đứa nhỏ biết điều nhát gan sợ phiền phức, tuy nhiên mới vừa rồi...... Rõ ràng là một người phụ nữ không quan tâm tình chị em, lòng dạ ác độc!
Nhất thời, Cận Chiêu Đông vừa tức lại thất vọng, quay đầu nhìn Kiều Niệm Chiêu nơm nớp lo sợ, quát lên: "Niệm Chiêu, Tử Kỳ là chị ruột của con, con lại thấy chết không cứu, thật là quá đáng, còn không qua đây xin lỗi chị con đi!"
Kiều Niệm Chiêu không nghĩ tới ba sẽ tin tưởng Cận Tử Kỳ giả bộ, cả lòng trầm thẳng xuống, cắn khoé môi nhưng không chịu đi tới: "Tại sao con phải xin lỗi, con cũng không làm gì sai!"
Kiều Niệm Chiêu siết chặt tay áo của Kiều Hân Hủy, trong lòng cũng hoảng sợ, Kiều Hân Hủy vỗ vỗ bả vai của cô ta: "Ba con đang nổi nóng, đến lúc hết giận là được, bây giờ về nhà trước đi, ngoan ngoãn."
Kiều Niệm Chiêu len lén liếc nhìn Cận Chiêu Đông đang nổi giận, không cam lòng gật đầu, rũ hai vai, buông áo Kiều Hân Hủy ra, run rẩy xoay người thì quay sang chạy tới thang máy.
Kiều Hân Hủy nhìn dáng vẻ con gái chịu hết tủi thân, trong lòng có oán nhưng cũng không thể làm gì.
Bà còn phải ở lại dọn dẹp tàn cuộc.
Kiều Hân Hủy thu hồi tầm mắt, vừa quay đầu lập tức nhìn thấy Cận Chiêu Đông đang khẩn trương mà hỏi thăm tình huống của Cận Tử Kỳ, bà tự giễu mà cười khổ một tiếng, nhưng rất nhanh thì thu lại cảm xúc chân thật, thay vào là vẻ mặt ân cần đi tới gần.
"Tử Kỳ, nếu như bụng thật sự khó chịu, vậy ở trong này nằm viện quan sát vài ngày thôi."
Cận Tử Kỳ lại tránh né bàn tay của Kiều Hân Hủy ra, lạnh lùng nhìn bà một cái: "Không cần bà giả mù sa mưa."
Trên gương mặt đầy quan tâm của Kiều Hân Hủy nhất thời hóa đá, bị lời nói lạnh nhạt của cô châm chọc không xuống đài được, Cận Tử Kỳ lại lướt nhẹ qua thoát khỏi bàn tay của Cận Chiêu Đông: "Con đi về, cha."
Một tiếng "Cha" dường như không chứa bất kỳ tình cảm gọi ra khiến ngực Cận Chiêu Đông khó chịu đến không thở nổi.
Ông nhớ lại bao năm qua ông hết lần này đến lần khác ra mặt thay cho Kiều Niệm Chiêu thì thờ ơ với Cận Tử Kỳ, nghĩ đến, cũng bởi vì chính ông không công bằng khiến cô nhận hết tủi thân sao?
Nhìn sang bóng dáng Cận Tử Kỳ một mình chậm chạp rời đi, áy náy Cận Chiêu Đông đối với Cận Tử Kỳ càng lúc càng sâu.