Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 21 : Cận tử kỳ sắc bén

Ngày đăng: 19:09 19/04/20


Editor: tamthuonglac



"Đừng vội dọn bữa ăn lên, Tiểu Kỳ, ta có lời muốn hỏi con."



Sau khi Cận Tử Kỳ thay Cận Mỗ Mỗ quàng xong khăn ăn ở trên cổ, cũng không nóng không vội nhấp một hớp nước ấm.



Kỳ thật ấn tượng đối với Cận Chiêu Đông cũng là do Cận Tử Kỳ căn cứ chắp vá từng li từng tí trong bốn năm qua mà ra.



Người đàn ông trung niên tuấn lãng chín chắn này, phần lớn thời gian đều mang bộ dáng nghiêm mặt nghiêm trang, rất ít lộ ra nụ cười xuất phát từ nội tâm, mà Cận Tử Kỳ may mắn đã thấy qua vài lần.



Nghĩ đến thế, ánh sáng nơi đuôi mắt Cận Tử Kỳ quét về phía Kiều Niệm Chiêu, mỗi một lần Cận Chiêu Đông cười ôn hòa như thế, tựa hồ... vị "Em gái" này của cô đều ở đây.



Vốn đang dùng bữa Kiều Niệm Chiêu tiếp bắt được ánh mắt dò xét của Cận Tử Kỳ, lại ăn ý ngẩng đầu nhìn qua, trên mặt hơi có vẻ ngượng ngùng lễ phép cười yếu ớt, lộ ra má lúm đồng tiền.



Không thể không nói, Kiều Niệm Chiêu đích xác là đại mỹ nhân, mặt trái xoan lớn cỡ bàn tay, cái cằm nhọn, sóng mũi rất thanh tú, tóc cắt ngang trán, hai mắt thật to cười rộ lên như hai đạo nàng tiên ánh trăng, ngọt ngào mà thanh thuần.



Giới diễn viên nghệ sĩ kỹ thuật hoá trang tinh xảo khiến cho Kiều Niệm Chiêu hai mươi bảy tuổi nhìn qua càng giống sinh viên vừa mới ra trường, toàn thân từ trên xuống dưới đều tản mát sức sống tuổi trẻ tinh thần phấn chấn.



Cận Tử Kỳ thu hồi ánh mắt đánh giá của mình, thu lại con ngươi mắt mím môi nhẹ nhàng cười cười, bưng lên ly nước uống một hớp, rồi mới đưa toàn bộ sự chú ý chuyển dời lên trên người Cận Chiêu Đông:



"Con nghe đây, ngài nói đi."



Khi Cận Chiêu Đông trong lúc nhìn thấy Cận Tử Kỳ vui vẻ, trong lòng mơ hồ có chút không vui.



Chẳng biết tại sao, ông dù sao vẫn cảm thấy nụ cười của Cận Tử Kỳ không khỏi làm cho người ta lo sợ, trong đôi con ngươi màu nâu nhạt kia dường như thường xuyên ẩn chứa sự châm biếm, nghĩ như thế, sắc mặt Cận Chiêu Đông lại lạnh hai phần.




"Bây giờ không phải là xã hội phong kiến cũ, nếu như cô ấy muốn gả, sẵn lòng gả, không cần phải băn khoăn lo ngại con, con cũng không cảm thấy bộ dáng như vậy sẽ làm cho con quá mức khó xử."



Cận Chiêu Đông bỗng dưng sững sờ, nhìn Cận Tử Kỳ thật tâm vui vẻ, đột nhiên trở nên á khẩu không trả lời được.



Có loại yên tĩnh trầm mặc quanh quẩn trong nhà ăn.



Cận Tử Kỳ thấy sữa đậu nành trong chén Cận Mỗ Mỗ còn thừa không có bao nhiêu, lại hướng dì vú đang đứng bên cạnh chờ sai bảo mà nhẹ giọng dặn dò vài câu, dì vú cầu cũng không được trốn vào phòng bếp.



"Tiểu Kỳ, bọn họ cũng đều biết sai rồi, bốn năm, con nên tha thứ cho bọn họ đi."



Cận Tử Kỳ không hiểu nhíu nhíu mày, khóe miệng chứa đựng nụ cười nhạt:



"Cha, lời ngài nói... Con không hiểu rõ ý của ngài."



Cận Chiêu Đông trầm mặc, tựa lưng vào ghế ngồi, giơ tay vuốt vuốt huyệt thái dương, giọng nói cũng có vẻ mệt mỏi:



"Tiểu Kỳ, con tuổi không nhỏ, không nên bởi vì một chút lời đồn tin vỉa hè này mà làm hao tổn bản thân mình, rất nhiều chuyện thật ra không hề giống như con nghĩ."



"Lời đồn? Ngài chỉ ra rằng lời đồn con được biết rõ là khi Tô Hành Phong và con đang có hôn ước, lại bò lên trên giường của con gái nuôi nhà họ Cận chúng ta; hay là chỉ ra rằng người khác vu oan con gái nuôi Cận gia khi một mặt nói muốn thành toàn hôn nhân của chị gái một mặt lại ở trong hôn lễ trước mặt mọi người đoạt đi chú rể?"



Cận Tử Kỳ điều chỉnh tư thế ngồi của mình một chút, khóe mắt chưa từng không lưu ý vị trí Kiều Niệm Chiêu, nhưng đối với Kiều Niệm Chiêu trong mắt ẩn nhẫn nước lại mắt nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục chậm rãi nói đến:



"Con vẫn rất hiếu kỳ, không biết hôm nay ba ba ngài có thể nói cho con biết hay không, năm đó các người rốt cuộc làm thế nào để cho mẹ con chấp nhận thừa nhận con gái nuôi Cận gia là con gái ruột của bà ấy?"