Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 211 : Phụ em mười năm, trả lại em cả đời
Ngày đăng: 19:12 19/04/20
Editor: Tâm Thường Lạc
Chỉ mặt gọi tên bảo cô tham gia?
Cận Tử Kỳ như có điều suy nghĩ vuốt ve bụng của mình.
Johnny lần đầu tiên nhìn thấy cô đáy mắt thoáng qua hứng thú và âm chí, đó cũng không phải là ảo giác của cô.
Tống Kỳ Diễn khép lại thiệp mời: "Tiểu Kỳ không cần đi, một mình tôi là có thể giải quyết."
"Vậy phía gia đình Rotchell......" Tống Chi Nhậm thật sự thì cũng không hi vọng cháu nội vẫn chưa ra đời của mình xảy ra chuyện gì.
"Tôi sẽ an bài tốt." Nói xong, Tống Kỳ Diễn lại dắt tay Cận Tử Kỳ đi vào phòng bếp.
Tống Chi Nhậm lần nữa nhìn thiệp mời bị thả lại trên bàn, nhẹ lay động cái đầu, một tiếng thở dài từ trong cổ tràn ra.
"Em không đi thật sự không sao chứ?"
Cận Tử Kỳ ngắt bỏ gốc cây giá đỗ, ngay sau đó nhìn về phía Tống Kỳ Diễn ở bên cạnh cuốn ống tay áo bận rộn.
Tống Kỳ Diễn làm việc rất lưu loát, nguyên tưởng rằng hắn sẽ tay chân vụng về.
Hắn từ chối không để cho đầu bếp giúp, bảo là muốn tự thân tự lực làm bữa cơm tối dành cho hắn và cô.
"Thế nào, không tin anh sao?" Hắn không ngừng động tác trên tay, khóe mắt liếc cô một cái.
Cận Tử Kỳ cúi đầu để ý giá đỗ: "Chẳng qua là cảm giác có chút...... Quái, chiều nay em gặp Johnny rồi."
Hàng lông mày đen dày như ngọn núi của hắn đột nhiên nhíu lên, độ cong của làn môi mỏng lại hơi giương lên, thế nhưng biểu tình có chút khó có thể đoán được.
Trong lúc cô vẫn còn đoán tâm tư của hắn, Tống Kỳ Diễn lại vẫy khô nước dính trên tay, một tay kéo lấy lưng của cô, một tay giữ lấy cái gáy của co, kéo cô lại gần, cúi đầu hôn cô.
Chiếc lưỡi linh hoạt cạy ra bờ môi cô đang mím chặt, thành thạo mà nhẹ nhàng lên lỏi chơi đùa trong khoang miệng của cô, Cận Tử Kỳ đã sớm quen thuộc sự thân mật của hắn, nhưng ngay tại phòng bếp là nơi chưa từng **, vẫn có chút chịu không nổi.
Tống Kỳ Diễn lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau cô, nhìn nụ cười thỏa mãn vui sướng trên mặt cô, cảm giác mảnh trống trải cô đơn trong lòng, đang từ từ từng chút từng chút một được bổ khuyết trở lại.
"Nếu như em thích, chúng ta có thể ra bên ngoài phóng, trong nhà có rất nhiều pháo hoa."
Cận Tử Kỳ quay đầu lại nhìn hắn một cái, trên mặt còn tràn đầy ý cười: "Anh đang lấy lòng em sao?"
"Đúng vậy, nếu em không được vui lòng, cả ngày em sẽ phải nhớ đến một người đàn ông khác." Hắn tự giễu mà hừ nói.
Ý cười trên mặt cô chậm rãi thu lại, cúi đầu, nhét bàn tay mình vào lòng bàn tay của hắn, nhẹ giọng nói: "Không cần thiết. Thật sự, em đã dọn sạch tất cả, nơi này, chỉ có một mình anh."
Dưới pháo hoa đầy trời, một tay khác của cô ấn xuống vị trí trái tim mình, không chớp mắt mà nhìn hắn, giống như là đang tiến hành tuyên thệ trang nghiêm, vứt bỏ đi sự ngượng ngùng và sự kiêu ngạo.
Hắn tiếp cận tới, chống lên cái trán cao thẳng đầy đặn của cô, con ngươi đen như mực sáng lên như muốn chảy ra nước, hắn khàn khàn mà khích lệ: "Những lời này anh thích nghe, sau này có thể nói thêm nữa."
Gương mặt của Cận Tử Kỳ ửng đỏ lên, lời thổ lộ như vậy làm sao có thể nói lần thứ hai?
Không giống với bộ dạng tiểu nhân đắc chí vui vẻ của hắn, cô thiếu chút nữa muốn tìm cái lỗ dưới đất mà chui vào.
Chẳng biết tại sao, chợt bắt đầu sinh ra cảm giác đang đi vào cái bẫy do hắn thiết kế, nhìn sang đáy mắt hắn ý cười càng ngày càng đậm, cô lui về phía sau hai bước, sau đó xoay người chạy trối chết.
Vội vã mà chạy về phòng ngủ, che lấy trái tim nhảy loạn bang bang, cô thở phào một cái, muốn nghiêng người đi mở đèn, cả người đã bị khoá lại nhẹ nhàng, sau lưng của cô dán lên một lồng ngực rắn chắc cường tráng.
Cô tựa như một con rối, tùy hắn xoay người mình đối mặt với hắn, áo lông chất liệu vải len cừu mềm mại, mang theo hơi thở chỉ của riêng hắn, cô không tự chủ được mà giơ tay lên nhốt chặt lại thắt lưng gầy gò của hắn.
"Tiểu Kỳ......" Hắn vùi mặt vào trong tóc của cô, nhẹ nhàng mà kêu tên cô.
Thật đúng là khi Chân Mệnh Thiên Tử xuất hiện, cô mới đột nhiên hiểu, những người mà lúc trước mình đã thích qua hoặc cho là người mình từng yêu, bất quá là từng trải và có kinh nghiệm, khi cô lớn lên và lột xác, hết thảy tất cả mọi thứ, cũng là vì nghênh đón hắn ra sân.
Hắn đã sớm ở một chỗ khác vào thời gian khác mà chờ cô, khi bọn họ gặp lại, thiên ý thường tại.
Cận Tử Kỳ cũng dùng lực giống vậy mà ôm chằm đáp lại hắn, lúc này, không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ muốn cứ tham lam như vậy mà dựa vào trong ngực của hắn, vì hắn có thể xuất hiện ở trong sinh mệnh của cô mà cảm kích.