Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 218 : Lần đầu giao chiến (1)

Ngày đăng: 19:13 19/04/20


Editor: Tâm Thường Lạc



Ly nước trong tay Cận Tử Kỳ run lên, vài giọt nước từ miệng tràn ra, cô dùng giấy khăn từ từ lau đi, “À!” Cô nhẹ nhàng khạc ra một từ, tránh cho Doãn Lịch nghĩ rằng cô không đang lắng nghe.



Doãn Lịch quan sát mặt mày cô vẫn bình tĩnh: “Anh nói nhiều như vậy, em chỉ à một chữ thôi sao?”



“Vậy anh muốn em trả lời thế nào, nghi thần nghi quỷ, sau đó xông tới ngăn ở trước mặt Tống Kỳ Diễn?”



Doãn Lịch nghiền ngẫm mà nghẹo khóe miệng, mắt híp thành một đường ngang, không lên tiếng.



“Hàiii, ông trời già có đôi khi thật sự rất thiên vị, trên thế giới làm thế nào mà có nhiều người may mắn đâu? Cho cô ta dung mạo như hoa như ngọc, lại cho cô ta gia thế hiển hách, của cải dùng không bao giờ hết, ngôi sao trên trời thần thánh này có ai dám bắc thang leo lên để lấy xuống chứ?” Hồi lâu, anh mới bất đắc dĩ mà rung đùi đắc ý rồi than vãn.



Cận Tử Kỳ nhếch miệng, lườm anh: “Anh muốn chơi trò yêu đương mờ ám?”



“Yêu công khai cũng không chơi.” Doãn Lịch cúi đầu, lười biếng híp mắt sắp ngủ gật, “Người ta rõ ràng chọn trúng con mồi, anh còn ngóng trông đi lên đó làm chi, không phải khiến giá trị bản thân mình rớt xuống thì là cái gì?”



“Ừ, người đáng quý ở chỗ tự biết mình.” Cận Tử Kỳ đồng ý gật đầu.



“Đi đi đi, không an ủi mấy câu còn bỏ đá xuống giếng, cái người kia nhà em không biết dạy dỗ em thế nào?” Doãn Lịch ra vẻ tức giận mà lườm cô một cái: “Đối với anh cũng như vậy rồi, còn không phải cưỡi lên trên đầu hắn muốn làm gì thì làm sao?”



Cận Tử Kỳ rũ mắt cười mà không nói, Doãn Lịch bẹt bẹt miệng, cũng thức thời mà yên tĩnh lại.



Cô dĩ nhiên biết Doãn Lịch là đang lo lắng cho cô, mặc dù lời nói không xuôi tai, cũng thật sự đã cảnh tỉnh cô, Jane Rochelle là một tình địch nên để cho cô bỏ chút tinh lực đề phòng.



“A Lịch, cám ơn anh.”



Đối mặt Cận Tử Kỳ đột nhiên nói cám ơn, hai tròng mắt mang chút tà khí của Doãn Lịch phút chốc nhíu lại, làm người ta cảm giác có chút quỷ dị, tầm mắt của anh lại xuyên qua Cận Tử Kỳ, dừng ở phía sau cô.




Nhưng cô ta nói ra lời này, không khác nào báo trước đó là một loại khiêu khích!



Cận Tử Kỳ chẳng những không cùng lúc dựng lên áo giáo để chiến đấu, ngược lại biểu tình trên gương mặt buông lỏng, dỗi hờn Tống Kỳ Diễn liếc mắt một cái, quyết định để lại quyền bảo vệ cô cho hắn.



“Cô cũng đã nói, dáng vẻ của cô khi ngồi yên, làm thế nào giống với vợ của tôi chứ.”



Tống Kỳ Diễn nhấp một miếng cà phê, hơi nghiêng đầu, toàn bộ bất mãn rơi vào trong mắt Cận Tử Kỳ.



Trái tim Cận Tử Kỳ vốn treo cao chậm rãi chạm đất, buồn cười mà rút tay vỗ nhẹ cánh tay của hắn, hơi ngửa đầu, lần này, cô muốn làm một cô gái nhỏ đáng yêu, núp ở trong cánh tay của người đàn ông này.



“Kỳ Diễn, trước đây cho tới bây giờ sao em chưa từng gặp tiểu thư Jane vậy?”



“Không phải em ở đại lục sao, ở đâu ra thời gian mà gặp.”



Tống Kỳ Diễn không mặn không nhạt lên tiếng, nhân tiện đặt tách cà phê trở lại chỗ cũ.



Trong nháy mắt, chỉ vài lời nói lại đổi khách làm chủ, đặt Jane ở vị trí bị động.



Cận Tử Kỳ lại cáu Tống Kỳ Diễn liếc mắt một cái, quay mặt sang, trên gương mặt xưa nay vốn trong trẻo lạnh lùng lại đầy ý cười nhàn nhạt, nhìn thẳng vào đôi mắt Jane, nói: “Tiểu thư Jane, có phải bộ dạng chúng ta khi ngồi yên lặng trông ngốc nghếch lắm phải không? Anh ấy vẫn không thích dáng vẻ yên tĩnh quá của tôi, nói rất khó nhìn.”



Jane hơi xót xa, sắc mặc nhìn không tốt, nhưng vẫn cười lắc đầu: “Không ngốc, ít nhất, tôi rất thích bộ dạng yên tĩnh của mình.”



Nói xong, cô ta lại quay đầu nhìn Tống Kỳ Diễn không hề để mắt nhìn qua mình dù chỉ là liếc mắt một cái, cười đến càng lúc càng trở nên rực rỡ.



“Frank, anh cần phải xác định người anh yêu là ai, em sẽ không đợi anh nữa.”