Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 229 : Kết cục tranh cường háo thắng! (4)

Ngày đăng: 19:13 19/04/20


Editor: Tâm Thường Lạc



Những người có mặt ở nơi đây cũng đều xem như là nhân vật thân phận, nhưng nếu cùng so sánh, gia tộc Rocher đến từ Anh quốc lại hơn họ một bậc.



Rocher là đại gia tộc ở Châu Âu, làm việc xưa nay khiêm tốn, các thành viên căn bản không lộ diện trước mặt truyền thông, cho dù bị chụp vài tấm ảnh, thì ảnh đó vẫn chưa kịp nộp lên trên chỗ tổng biên tập thì đã bị áp chế xuống mạnh mẽ. Ngân hàng của gia tộc Rocher từ chối đưa ra thị trường, điều này có ý nghĩa là họ căn bản không cần công bố báo cáo hàng năm, thế cho nên giá trị tài sản của nhà Rocher càng làm người ta đổ xô vào chạy theo như vịt.



Không biết có phải nguyên nhân do Johnny và Jane hay không, Cận Tử Kỳ đối với gia tộc Rocher không có chút nào hảo cảm đáng nói.



Trong hội trường, những khách mời, bao gồm Kiều Hân Hủy và Kiều Niệm Chiêu ở trước mặt cô, đều đã khẩn trương mà nhìn chăm chú vào cánh cửa phòng đang từ từ mở ra, mặc dù trước đó từng thấy, nhưng trường hợp chính thức như vậy cũng là lần đầu tiên!



Chỉ thấy một bóng dáng thon dài cao ngất chậm rãi bước đến, Cận Tử Kỳ liếc mắt một cái thì nhận ra là Johnny, hắn ta mặc bộ Âu phục định chế màu nâu đậm, trên mặt mang chút ý cười, ngôn hành cử chỉ trong lúc ấy lộ ra vẻ thần bí khí chất cao quý.



Khi Cận Tử Kỳ đang tò mò làm thế nào không thấy Jane, Johnny đột nhiên dừng bước lại, nhìn chung quanh hội trường một vòng, làm ra vẻ thần bí cười một tiếng, sau đó xoay người, rất thân sĩ mà đưa tay mình ra.



Một giây kế tiếp, lập tức có một bóng hình mảnh khảnh xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, một bàn tay mềm mại khung xương duyên dáng đặt vào lòng bàn tay Johnny, Johnny nắm chặt, nhẹ nhàng kéo qua, người đẹp đã đứng ở bên cạnh hắn ta.



Jane Rochelle khoác lên cánh tay Johnny, gương mặt xinh đẹp rõ nét thản nhiên, cằm khẽ nâng, giống như nàng công chúa Châu Âu thời Trung Cổ bước ra từ trong tranh, trong xương tủy đã ngấm vào một loại kiêu ngạo hờ hững, đuôi mắt hơi hất lên, lộ ra vẻ kiêu căng và lạnh lùng của cấp trên không cho phép xâm phạm, thế nhưng phần xinh đẹp kia lại làm cho người ta không thể dời mắt đi được.



Toàn bộ phía dưới hội trường đồng loạt thổn thức, có người thì thầm to nhỏ, có người quơ tay múa chân, nhưng hết thảy hỗn loạn chỉ duy trì vài giây, mấy giây sau lại yên tĩnh giống như cái chết.


Tầm mắt của hai người phụ nữ gặp nhau trên không trung, bình thản không có gì lạ, sau đó lại nhàn nhạt dời đi.



Cận Tử Kỳ uống một hớp nước, sau đó nghe được giọng nói của Jane: "Tất cả mọi người vào yến thôi. Cận tiểu thư, xin mời bên này." Vừa nhấc con ngươi mắt, lại nhìn thấy Jane đang cười nhìn sang mình, tư thái không cho phép mình từ chối.



Cô và Jane lặng lẽ nhìn nhau nửa phút, bất chợt cười một tiếng, "Tiểu thư Jane, khách khí."



Tối nay, vị tiểu thư Jane này nâng cục đá đập vào chân mình rồi, nhưng vẫn không vì vậy mà chịu từ bỏ ý đồ!



Đến lúc sau khi khách mời tuần tự ngồi xuống, nhân viên phục vụ mới bắt đầu mang từng món ăn lên, Cận Tử Kỳ ung dung nhàn nhã mà cúi đầu uống nước, chỗ cô ngồi là chủ bàn đàn gái, trừ Kiều Niệm Chiêu và Jane, Bạch Tang Tang thế nhưng cũng ngồi xuống đây!



Lúc Bạch Tang Tang ngồi xuống cùng Cận Tử Kỳ mắt có thần giao hợp thành, nhưng ngay khi nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu bên cạnh Cận Tử Kỳ, Bạch Tang Tang bất chợt cười một tiếng châm chọc, Kiều Niệm Chiêu tức giận đến bàn tay đặt ở dưới bàn siết chặt gắt gao.



Kiều Niệm Chiêu thật sự thì cũng từng tham gia không ít những buổi tiệc lớn nhỏ, lại nói tiếp cũng không đến mức bó tay bó chân như vậy, tuy nhiên, cũng bởi vì đối với đợt yến hội này ký thác quá nhiều hi vọng lại thêm trước đó bày ra chuyện xấu hổ, khiến cho cô ta không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, nhất là được đưa tới ngồi trên bàn này đều là các tiểu thư xinh đẹp giàu có nổi tiếng nhất nhì ở thành phố S, càng làm cho cô ta không dám buông lỏng, chỉ sợ một chút sai sót, thật sự sẽ hoàn toàn bị ngăn cách ở bên ngoài giới danh lưu rồi!



Kiều Niệm Chiêu là loại hình học tập rất mạnh, chẳng qua là thoáng liếc nhìn những người khác ngồi cùng bàn mấy lần, cũng biết nên làm thế nào ăn bữa cơm này không ra lỗi, vô luận là dáng vẻ hay là động tác, cùng những danh viện này không hề có sự khác biệt.



Đồng thời trong lúc này đây, trên bàn ăn đều yên tĩnh, giống như là truyền thống tập kích ăn không nói, ngủ không nói của Trung Quốc, ngược lại mấy bàn bên cạnh truyền đến tiếng cười vui thật thấp, Cận Tử Kỳ cũng không có khẩu vị gì, tùy tiện gắp chút món ăn để ăn, nghĩ thầm Tống Kỳ Diễn làm thế nào còn chưa trở về, có nên đi ra ngoài gọi điện thoại hỏi một chút hay không.



Đột nhiên, một giọng hừ lạnh đầy mỉa mai vang lên ở trên bàn cơm: "Tối nay, tôi coi như là kiến thức tác phẩm nghệ thuật xuất sắc cùng mấy kẻ quê mùa khác nhau thế nào, rõ ràng một bộ dạng nghèo kiết xác, thế mà còn dám tới nơi này giả dạng thành danh môn thục viện!