Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 236 : Bọn họ thật sự từng kết hôn
Ngày đăng: 19:13 19/04/20
Editor: Tâm Thường Lạc
“Anh cả đêm chạy về Anh quốc, biết được Jane đã từ cục cảnh sát trở lại, trở về nhà Rocher của mình, nhưng cái gì cô ta cũng không chịu nói, đại gia trưởng Patel đích thân tới cửa hỏi thăm, vừa nhắc tới tên Match Olin cô ta lập tức bộc phát cơn giận, thậm chí bất chấp lễ nghi đuổi ông ngoại anh ra ngoài.”
Hắn vuốt vuốt tóc của cô: “Em còn nhớ bốn...năm trước lúc gặp anh là ở chỗ nào không?”
Cận Tử Kỳ nhớ đến chuyện cũ, bên tai nong nóng, làm sao cô có thể không nhớ được chứ!
Ngày đó, cô bị Tô Hành Phong ném lại một mình trong hôn lễ đối mặt với ánh mắt khác thường của mọi người, mặc dù cô cuối cùng giống như người chiến thắng ưu nhã xoay người rời đi, nhưng vẫn không thay đổi được kết quả mình trở thành trò cười cho khắp thành phố. Cô không hy vọng xa vời khi đó có thể nhận được sự an ủi của người thân, cho nên bước đi về phía trước không mục đích, lại không nghĩ rằng sẽ gặp phải một “Anh nông dân” hẹp hòi, nói chuyện khắc nghiệt lại hung dữ!
Càng làm cô không nghĩ tới chính là, mình thế nhưng ma xui quỷ khiến lại đi dẫn dụ hắn hoàn toàn xa lạ......
Cận Tử Kỳ vùi mặt vào khuỷu tay của hắn, thở dài, có chút bất đắc dĩ, cũng có chút ngượng ngùng.
“Anh vào lần đó, rõ ràng đã đi ra ngoài, tại sao giữa chừng quay trở lại vậy?”
Cận Tử Kỳ đột nhiên mở mắt, mang theo xấu hổ, liều chết mà nhìn lên cằm hắn chằm chằm, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Rõ ràng là cô cám dỗ mình trước, làm thế nào đến trong miệng cô, đều thành lỗi của hắn vậy?
Tống Kỳ Diễn nhéo nhéo gương mặt cô đã có thêm chút thịt, Cận Tử Kỳ không phục, đỏ mặt há miệng muốn cắn ngón tay thon dài của hắn, hắn cười một tiếng trầm thấp, quay đầu cắn lên trên cổ của cô một cái.
Nghe thấy cô kiềm nén kêu lên, hắn mới hài lòng nheo mắt lại, tâm tình cũng dâng cao lên, vỗ vỗ mông của cô, dùng giọng điệu
dạy dỗ đứa trẻ nhỏ, cố ý trầm giọng nói: “Ngoan ngoãn lắng nghe, chớ nói chen vào.”
Cận Tử Kỳ có chút bất mãn mà trừng mắt nhìn hắn, muốn rời khỏi vòng ngực của hắn, hắn lại giống như bạch tuộc tám chân quấn ở trên người cô, trong miệng thì thầm oán trách: “Không phải em bị tiền sản đa động chứng chứ?”
Cận Tử Kỳ vừa giận vừa hờn, còn tiền sản đa động chứng nữa? Thật mất công hắn nghĩ ra!
*Hội chứng đa động: là hội chứng ADHD, chữ viết tắt của ATTENTION DEFICIT HYPERACTIVE DISORDER tức Bệnh thiếu chú ý và quá hiếu động. Đây là một bệnh kinh niên, phát ra từ lúc nhỏ và có thể kéo dài cho đến tuổi trưởng thành.
Đầu mày của Jane căng lên, cười lạnh: “Người ta không có ở đây, anh còn có cái gì mà kiêng dè?”
Tống Kỳ Diễn trở lại động tác cắt thịt bò bình thường, ngước mắt nhìn chằm chằm vào nụ cười lộ lúm đồng tiền xinh đẹp nhưng lại lạnh lẽo của cô ta, dứt khoát cũng đặt dao nĩa xuống, bưng ly rượu đỏ lên nhấp một hớp rượu, giữa răng môi là mùi rượu ngọt chát.
“Có cô ấy hay không, giữa chúng ta cũng không có đề tài gì có thể tiếp tục ngồi chung một chỗ.”
Jane hơi mỉm cười, hàm răng cắn lại có chút chặt: “Đừng nói chuyện vô tình như vậy, Frank, cho dù anh không muốn thừa nhận, thậm chí bài xích, chúng ta đích thực đã từng lãnh giấy hôn thú, đã làm vợ chồng trên luật pháp.”
Tống Kỳ Diễn vẫn như trước mà thưởng thức rượu đỏ, Jane lại cho rằng hắn dối lòng, mỉa mai mà cười một tiếng.
“Anh nghĩ mọi cách ngăn cản em đến gần cô ta, không phải là lo lắng em nói cho cô ta biết chuyện chúng ta đã kết hôn sao? Nói không ghen tị cô ta đúng là nói dối, trong khi em không ngừng tìm kiếm anh trên toàn thế giới, anh lại cùng cô ta có một đứa bé, một đứa nhỏ tâm trí khoẻ mạnh, a, làm người ta hâm mộ hạnh phúc biết bao.”
“Có một số việc cũng đã phủ đầy bụi nhiều năm như vậy rồi, cô nhất định phải xé rách nó ra lần nữa sao?”
Tống Kỳ Diễn lạnh lùng nhướng nhướng đuôi lông mày, giữa hai lông mày thoáng qua vẻ không kiên nhẫn, đáy mắt lạnh lẽo càng thêm kinh người.
Jane bỗng dưng trợn to mắt: “Anh có ý gì!”
Tống Kỳ Diễn lạnh nhạt giễu cợt mà cong môi mỏng, lành lạnh mà nhìn về phía cô ta đang thất kinh: “Trước buổi tối chúng ta cử hành hôn lễ, Match Olin thì từ Birmingham chạy tới, cậu ta lôi kéo tôi đi uống rượu, uống rất nhiều, say đến rối tinh rối mù, cậu ta khóc nói với tôi, tôi cướp người phụ nữ của cậu ta. Cao ngạo như Match Olin, lần đầu tiên, thế nhưng quỳ xuống cầu xin tôi, để tôi trả cô cho cậu ta.”
Sắc mặt Jane tái nhợt, đôi môi ấp úng: “Cho nên...... Cho nên anh mới không xuất hiện ở trong hôn lễ?” Nhưng trong lòng thì đối với Match Olin oán hận mấy phần, hoá ra là ban đầu anh ta phá hư hôn lễ của mình!
“Cho dù tôi xuất hiện ở trong hôn lễ thì thế nào? Cô cho rằng tôi sẽ cùng cô thật sự kết hôn? Cô ngốc hả, tôi là cái loại đàn ông mà chỉ dùng một tờ giấy đăng ký kết hôn là có thể trói chặt lại được sao?”
Giọng nói của Tống Kỳ Diễn nhẹ chớp, Jane nghe thấy đáy lòng rơi vào hầm băng, hai tay siết chặt dao nĩa.
“Match Olin cưới Abbey bất quá bởi vì lòng tham không đáy của cô, cô vừa không muốn bỏ qua tôi, lại không chịu buông tha tự do cho cậu ta, vì dù để cho cậu ta cưới em họ của cô, thế nhưng, vào thời điểm cô trống vắng lại có thể tìm người ái mộ chịu nghe lời để giải sầu tịch mịch, thậm chí, sau này cậu ta chạy đến Australia trộm đi giấy tờ của tôi, tự chủ trương mà thay tôi đăng ký kết hôn với cô, nếu như không phải có người cố ý nói dối với cậu ta là tôi thích cô nhưng bởi vì cậu ta nên không thể không buông tay cô, nếu như không có thế lực gia tộc cường đại đến chính phủ cũng phải kiêng kỵ thì làm thế nào có thể thuận lợi lấy được tờ giấy đăng ký kết hôn như vậy?”
--- ------ ------ -----