Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 242 : Thì ra là làm ông bố tiện nghi!

Ngày đăng: 19:13 19/04/20


Editor: Tâm Thường Lạc



Đến lúc y tá rời đi, Bạch Lộ Ngưỡng sãi bước đi lên phía trước, xốc cổ áo Tô Hành Phong lên, cắn chặt răng: "Họ Tô mày có ý gì? Cái gì gọi là sao không giữ đứa nhỏ?! Tính mạng em gái tao theo ý của mày có phải không đáng giá một đồng hay không? Em gái tao tủi thân gả cho cho mày, còn mày chỉ xem nó như công cụ cả đời chỉ sinh đẻ, con mẹ nó mày là một thằng khốn nạn!"



Tô Hành Phong đang đỡ Tống Nhiễm Cầm liên tiếp lui về phía sau, một mặt duỗi tay ra cản Bạch Lộ Ngưỡng, một mặt cúi đầu chú ý tình trạng của mẹ, vừa nhìn thấy, khẩn trương, luôn miệng kêu to: "Bác sĩ! Bác sĩ! Có người té xỉu!"



Tống Nhiễm Cầm mang tư tưởng cổ xưa bảo thủ, không từ mà biệt, ở phương diện con cái xưa nay luôn coi trọng, quán triệt nguyên tắc một gia tộc muốn tiếp tục hưng thịnh tối thiểu con cháu phải thịnh vượng, nhớ đến sáng sớm nay khi Bạch Tang Tang vén khăn trải giường lên phát hiện một vũng máu tươi, lại nghe đến lời y tá nói, cái đầu hỗn độn lập tức xoay không kịp nữa.



Cả người bà ta tê liệt dường như chỉ phải tựa vào lòng Tô Hành Phong, trên mặt không giấy được sự hoang mang, sau khi quýnh lên, trước mặt bỗng tối sầm, trước lúc mất đi tri giác thì hô to lên một tiếng thống khổ: "Cháu của ta ơi!"



"Mẹ! Mẹ! Mẹ tỉnh mẹ tỉnh!" Tô Hành Phong thấy Tống Nhiễm Cầm thật lâu không tỉnh lại, cũng gấp.



Anh ta lại kêu bác sĩ mấy tiếng, bác sĩ cũng không tới, ngược lại Bạch Lộ Ngưỡng cứ ép hỏi làm cho anh ta rốt cục nhịn không được, hướng về phía Bạch Lộ Ngưỡng rống to: "Làm công cụ sinh đẻ cũng là do cô ta tự tìm!"



Câu nói phản bác mang theo tức giận này vừa ra khỏi miệng, trong hành lang, yên ắng giống như chết, gió qua không dấu vết.



Cửa phòng giải phẫu khẽ động, Bạch Tang Tang nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt được người ta đẩy ra ngoài.



Y tá đi tới đuổi người: "Các người đang làm gì đó?! Cãi nhau không thể tưởng tượng nổi."



Mí mắt của Bạch Tang Tang run run một cái, nhưng không thể mở ra, được y tá đẩy về phía phòng bệnh.



Tô Hành Phong chưa đi tới cùng, vẫn ở chỗ cũ la to: "Bác sĩ! Có người té xỉu!"



Bạch Lộ Ngưỡng tức mà thở hổn hển dùng ngón tay chỉ chỉ Tô Hành Phong, "Họ Tô, mày có gan!" Nói xong, rốt cuộc mặc kệ Tô Hành Phong, xoay người đi theo cha mẹ nhà họ Bạch để thương lượng.




Nghĩ đến đây một chút, sắc mặt Tô Hành Phong thú vị giống như một cái bảng màu, có một chiếc nón xanh thật to chụp lên trên đầu anh ta, sự tôn nghiêm của người đàn ông trước nay chưa từng bị thách thức như vậy!



Thì ra người con dâu mà sau khi mẹ anh ta ngàn chọn vạn lựa trúng ý, lại là một người đàn bà dâm đãng cho kẻ khác cởi xuống!



Tống Nhiễm Cầm mặc dù không tính là quá thông minh, nhưng cũng không ngốc, hơn nữa đối với loại tin tức bát quái như vợ của Trương Tam cho Trương Tam đội nón xanh mà mang thai đứa bé của Lý Tứ ở nhà bên cạnh hết sức nhạy cảm, trong ngày thường cười nhạo nhà người ta rất nhiều, vào lúc này dừng ở trên đầu con trai nhà mình, lại hoàn toàn mất hết mấy phần hứng thú giễu cợt.



Đôi môi Tống Nhiễm Cầm run cầm cập, hỏa khí cũng chà xát phủi đất nhanh chóng dâng lên, con ngươi chuyển nhanh như chớp, càng nhìn người nhà họ Bạch càng giận, cuối cùng không nhịn được ở trong lòng mắng to ----



Nhìn xem đi! Nhìn xem đi! Đây đều là ma quỷ thất đức ở đâu đến! Tại sao có thể có cái gia đình tâm địa xấu xa như vậy? Chao ôi, thế nhưng đưa một cái thứ hàng rách nát vào trong ngực A Phong nhà bà! Cũng không biết trước kia bị bao nhiêu người cưỡi qua, uổng công bà còn coi cô ta như báu vật mà thờ phụng! Thì ra...... Thì ra đây là vụ buôn bán mua một tặng một sao?



Tống Nhiễm Cầm càng nghĩ càng cảm thấy có cái gì không đúng, mình đã nói người nhà họ Bạch ban đầu làm thế nào nói chuyện tốt như vậy, chẳng lẽ đứa bé trong bụng của thứ hàng rách nát kia căn bản không phải của A Phong nhà bà?!



Sao một cái "Chẳng lẽ" này, rồi cuối cùng, Tống Nhiễm Cầm giận đến xoay quanh tại chỗ, nhìn lên thấy bóng dáng người nhà họ Bạch, gầm lên một tiếng rồi muốn xông tới tính sổ.



"Các người hôm nay phải nói rõ cho tôi, có ai khinh người quá đáng như các người không? Nhét đứa con gái không biết bị tên đàn ông thô lỗ nào làm lớn bụng vào nhà chúng tôi, còn bắt A Phong chúng tôi đến làm ông bố tiện nghi! Có ai không biết xấu hổ như các người không? Tôi ngược lại là muốn tuyên truyền cho các người ra thật lớn, để cho mọi người thấy rõ bụng dạ đen tối của các người!"



Tô Hành Phong nghe được cũng trán nổi gân xanh lên, nhưng không xúc động phẫn nộ như Tống Nhiễm Cầm, kịp thời ngăn cản Tống Nhiễm Cầm muốn tranh đấu, "Mẹ, bình tĩnh một chút, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này!"



"Vậy thì cứ như vậy bỏ qua cho bọn họ sao?" Tống Nhiễm Cầm hắng giọng không cam lòng mà gào to.



Bạch phu nhân cũng bị mắng đến tức giận, lập tức chống trả lại: "A, ban đầu còn không biết là ai làm mặt dày cầu xin chúng tôi gả con gái cho con trai bà ấy, bây giờ cũng học được trả đũa rồi? Hôm nay con gái của tôi thành bộ dáng như vậy, là ai làm hại? Nếu không phải bà không dạy dỗ con trai mình cho đàng hoàng, cả ngày cùng mấy loại phụ nữ không đứng đắn ở bên ngoài hồ nháo dây dưa không rõ (NV: cảo thất vê tam), Tang Tang nhà tôi sẽ sanh non sao?"



Tống Nhiễm Cầm lại giống như bị một câu nói của Bạch phu nhân đánh thức, bỗng dưng bắt lấy tay Tô Hành Phong: "Con trai, cô ta không thể sinh nữa phải không? Nếu như cô ta thực sự sẽ không sinh được nữa, vậy chúng ta tìm người khác đến sinh đi!"