Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 259 : Hai mẹ con so với đậu nga còn oan uổng hơn! (1)

Ngày đăng: 19:13 19/04/20


Editor: Tâm Thường Lạc



"Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy, đây là người nào chụp?"



Bên cạnh giọng nói Kiều Niệm Chiêu phát run, lộ ra sợ hãi khi đối mặt với tương lai tối tăm vô tận.



Cận Chiêu Đông vẫn nhìn chằm chằm màn hình đến nháy mắt cũng không nháy một cái, cả người cứng ngắc giống như được đúc thành bức tượng điêu khắc!



Trong màn hình, video đã đổi sang nơi khác, lại là biệt thự nhà họ Cận.



Tôn Lan Phương thanh thản dễ chịu mà ngồi ở trên ghế sofa, còn Kiều Hân Hủy là bộ dạng phục tùng xuôi tai mà phục vụ ở bên cạnh.



"Hân Hủy à, sáng nay ta đã hỏi Chiêu Đông, từ khi con chuyển vào cho tới bây giờ, các con vẫn còn phân chia phòng ngủ, chuyện này có thật không?" Tôn Lan Phương hớp miếng trà, chậm rãi hỏi ra.



Trong clip Kiều Hân Hủy dịu dàng cười một tiếng, nụ cười có chút gượng ép, nhiều hơn nữa chính là một phần ủy khúc cầu toàn.



Tôn Lan Phương vỗ vỗ mu bàn tay Kiều Hân Hủy: "Yên tâm đi! Chiêu Đông bất quá là sợ vừa mới ly hôn mà cùng con ở chung một nơi, hình ảnh sẽ không tốt nên mới kiêng dè như vậy, con đừng suy nghĩ nhiều!"



"Mẹ, con không sao, con thông cảm với khó khăn của Chiêu Đông, dù sao cũng là bởi vì con mới dẫn đến anh ấy cùng Ngưng Tuyết đi tới bước này, lại nói tiếp, là con có lỗi với họ." Kiều Hân Hủy nói xong vẻ mặt đầy áy náy.



Nhưng Tôn Lan Phương lại xì một cái: "Có lỗi? Ở đâu mà con có lỗi bọn chúng chứ? Phải nói người khác không biết, chẳng lẽ ta còn không rõ ràng lắm sao? Chiêu Đông vốn coi trọng chính là con, muốn lấy về nhà làm vợ cũng là con, bất quá là bởi vì lúc ấy công ty nhà họ Cận chúng ta gặp phải phiền toái, Chiêu Đông mới không thể không tủi thân mình mà cưới người đàn bà kia!"



"Con tin mẹ đi, qua không bao lâu nữa con chính là phu nhân chủ tịch Cận Thị, người đàn bà kia muốn quay trở lại, còn phải nhìn xem bà già này cho phép hay không!"




Ông quay qua nhìn về phía Kiều Hân Hủy trên đất, sắc mặt khó coi như người chết, ánh mắt hung ác nham hiểm làm cho người khác phát run.



Kiều Hân Hủy nhìn ông, hốt hoảng mà ôm chặt mình cánh tay mình, toàn thân vẫn run run rẩy rẩy.



Trong phút giây này, bà ta hận không thể lập tức chết đi, để tránh chịu đựng Cận Chiêu Đông nổi giận lôi đình!



Cận Chiêu Đông lại lướt qua bà ta, đi thẳng tới vị trí của Kiều Niệm Chiêu.



Trên cổ, trên trán của ông, bởi vì tức giận mà dẫn đến bắp thịt toàn thân căng cứng, gân xanh ở dưới lớp da nhảy lên thình thịch, càng làm cho ông nhìn qua so với ma quỷ còn kinh khủng hơn.



"Không phải con làm...... Thật sự không là con làm......"



Kiều Niệm Chiêu hoảng hốt lo sợ, trăm miệng cũng không thể bào chữa, âm thanh kia giống như là bị cái gì đó kết trụ thật chặt.



Cận Chiêu Đông lạnh lùng quan sát, giống như không nghe được lời biện hộ của cô ta, giơ tay lên tát cho một cái.



Một cái tát này so với trước đó, càng như chất chứa tất cả tức giận của ông, tất cả hận ý, cùng với khủng hoảng bất an khi có thể mất đi Cận Thị, đánh cho Kiều Niệm Chiêu kêu thảm lên một tiếng, ngã xuống mặt đất, mồm miệng tràn đầy máu tươi.



Kiều Niệm Chiêu lấy tay che miệng, miệng đầy mùi máu tươi làm cho cô ta đau đến rên rỉ, chẳng qua là đối diện với ánh mắt tối tăm lạnh lùng khát máu của Cận Chiêu Đông, cô ta nhất thời quên mất khóc lóc, chỉ biết không ngừng lặp lại: "Không phải con làm, không phải con làm."



Không biết có phải Kiều Niệm Chiêu trước đó đã nói dối nhiều hay không, lần này, Cận Chiêu Đông cũng không thể tin tưởng được nữa!