Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 265 : Em và cậu ta đã từng hôn môi chưa?

Ngày đăng: 19:14 19/04/20


Doãn Thấm liếc nhìn phía sau lưng cô, con ngươi co rụt lại, lập tức lôi kéo Cận Tử Kỳ: "Có người tới!"



Cận Tử Kỳ theo tầm mắt của cô nhìn lại, lập tức nhìn thấy bóng dáng của Tần Viễn, chỉ cảm thấy cả dạ dày đều đã giật giật vài cái, cô quay đầu trở lại, siết chặt cái ly trong tay, lập tức muốn đi sang nơi khác.



Doãn Thấm kéo cánh tay của cô, thấp giọng nói: "Tránh cái gì chứ, làm gì phải sợ anh ta?"



Cận Tử Kỳ kéo kéo nụ cười, "Không phải sợ, chẳng qua là không muốn sinh sự từ việc không đâu."



Doãn Thấm đồng tình mà thở dài, không giữ cô lại nữa, chẳng qua là, chỉ trong phút chốc chần chờ, lần nữa xoay người muốn đi, Tần Viễn đã đến trước mặt rồi, nhịp tim Cận Tử Kỳ dừng lại, có một sự bối rối giống như bị bắt lại.



Nhưng Tần Viễn thật giống như không thấy cô đang tránh né mình, nhìn cô bày ra một nụ cười mỉm: "Anh nghe nói em cũng sẽ tham gia yến hội tối nay, nên cứ tới đây xem một chút......"



Anh ngược lại một chút cũng không giấu giếm mục đích lần này mình tới đây.



Bên cạnh, lại có một vài khách mời nhìn sang, ánh mắt tò mò di chuyển qua lại giữa Cận Tử Kỳ và Tần Viễn, Cận Tử Kỳ không thể làm gì khác hơn là cười gật đầu chào hỏi, đợi bọn họ thu hồi tầm mắt, nụ cười trên mặt cô cũng có chút không nhịn được.



Doãn Thấm cũng nhận ra được bầu không khí quỷ dị giữa hai người, biết hai người bọn họ có chuyện muốn nói thì tự giác mà lẩn ra.



"Còn có việc gì sao?" Cận Tử Kỳ ngước mắt, giọng nói so với biểu tình trên mặt cô còn muốn lạnh nhạt hơn.



Ánh mắt Tần Viễn dừng trên một đôi vợ chồng bên ngoài đang diễn ân ái cách đó không xa, nhìn một lúc mới thu hồi tầm mắt, sau đó nhìn Cận Tử Kỳ: "Tiểu Kỳ, nếu như có thời gian, chúng ta nên nói chuyện một chút."



Cận Tử Kỳ lắc nhẹ đầu: "Không cần thiết nữa......" Nói xong, cô quay lưng lại muốn bỏ đi.



Không ngờ, lòng bàn chân chợt giống như là đạp phải cái gì, trượt một cái, cả người cô thiếu chút nữa ngã xuống.



Chờ đến lúc cô đứng vững, mới phát hiện, ở cánh tay của cô có thêm một bàn tay, bàn tay ấy trắng trẻo khớp xương rõ ràng.



"Làm sao vậy?" Tần Viễn hỏi, "Thân thể em không thoải mái à?"



Cận Tử Kỳ lập tức tránh được tay của anh trước khi bị những người khác nhìn thấy.



Ánh mắt Tần Viễn buồn bã bởi vì động tác tránh đi của cô, nhưng ngay lập tức khôi phục lại sự ôn hòa dịu dàng trước đó.


Nói xong, cô quay đầu lại, nhìn người đàn ông đang mãnh liệt tìm cảm giác được tồn tại mà liếc mắt một cái, người sau, trên mặt nhàn nhạt, cầm một khay bánh ngọt, chậm rãi nghiêng người, tránh đi ánh mắt muốn giết người ngay lập tức của cô.



Doãn Thấm nhìn giữa hai người tương tác, không nhịn được cười trộm, thật đúng là một đôi thú vị!



"Đang nói chuyện gì đấy?" Đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói, là Johnny, Jane đi theo phía sau.



Nhìn thấy khách không mời mà đến, ba người không hẹn mà cùng im lặng, bầu không khí thoáng chốc lạnh đi.



Nhưng Johnny không tự giác rời đi, giơ giơ ly rượu lên với Tống Kỳ Diễn, "Frank, về chuyện đầu tư, cha tôi đã khiển trách Jane một ngày, bản thân của ông ấy rất tán thành việc trợ giúp Tống thị mở rộng thị trường ở châu Âu."



"Thật xin lỗi, ngày hôm qua tôi đã nói năng lỗ mãng rồi." Jane thay đổi thái độ ngông nghênh trước đó, cúi người, hơi cúi đầu, sau khi nói xin lỗi với Tống Kỳ Diễn xong, thì nói với Cận Tử Kỳ: "Hai ngày nay là tôi đã quá thất lễ, thiếu phu nhân, xin cô đừng để những lời nói đó của tôi vào trong lòng nhé."



Ba chữ "Thiếu phu nhân", làm sao Cận Tử Kỳ cũng cảm thấy không phải Jane thực lòng mà nói ra được.



Cô nheo mắt quan sát Jane đang rũ mắt tạ lỗi, đơn giản cong khóe môi lên: "Tiểu thư Jane nói quá lời."



Đúng như dự đoán, sắc mặt Jane cứng đờ, nhưng cô ta vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười.



Tống Kỳ Diễn, từ đầu đến cuối cũng không trả lời, trên mặt cũng thật bình tĩnh, thật đoán không ra hắn đang suy nghĩ gì.



Bản thân Johnny và Jane không có chút tính tự giác rời đi khi mình không hề được hoan nghênh, thậm chí Johnny còn nhiệt tình mà bắt đầu cùng Doãn Thấm chào hỏi: "Vị này phải chăng chính là cô hai tập đoàn Doãn thị chuyên về máy móc bào chế thuốc ở thành phố S?"



Doãn Thấm mặc dù cũng nhìn ra vợ chồng Cận Tử Kỳ không hợp với anh em nhà này, nhưng điều kiện tiên quyết ở tình huống không rõ, cũng không dám mơ màng mà quăng bộ mặt lạnh với người ta, quay lại nói: "Tiên sinh Johnny, tiểu thư Jane, chào các vị."



"Làm gì đều tập hợp ở chỗ này thế?" Doãn Lịch chạy hết một vòng ở trong yến hội đã trở về.



Jane nhìn lên thấy Doãn Lịch, lập tức thăm hỏi một cách thân thiết: "Doãn Tam Thiếu? Bạn tốt của Cận tiểu thư đúng không?"



Doãn Lịch nhanh chóng quan sát tướng mạo của Jane, nhưng không đáp lại lời chào hỏi nhiệt tình đó, người phụ nữ này, nhìn thế nào cũng không phải là người lương thiện, tối thiểu ở trên người cô ta anh ngửi thấy mùi hormone giống cái tiết ra quá độ.



Jane không chờ đợi Doãn Lịch sẽ cho mình sắc mặt tốt, cô ta gọi Doãn Lịch như vậy, bất quá cũng là vì muốn kéo sang đề tài kế tiếp của mình, "Đúng rồi, Richie cũng đã tới, Frank, anh đã gặp anh ta chưa?"



Rốt cục trên gương mặt bình tĩnh của Tống Kỳ Diễn cũng có chút nứt nẻ, Jane hài lòng khẽ nhướng mày, nhân tiện xoay người kéo Tần Viễn ra khỏi mấy người khách mời, hướng về phía nhóm người Cận Tử Kỳ giới thiệu: "Richie, Tần Viễn, trước khi di cư sang Pháp, hình như cũng là người ở thành phố S, không biết các người đã từng gặp mặt nhau chưa?"