Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 27 : Chị gái của lọ lem

Ngày đăng: 19:09 19/04/20


Editor: tamthuonglac



"Tử Kỳ, từ đầu đến cuối em chưa từng quên đúng không?"



Vẻ mặt Cận Tử Kỳ lạnh nhạt, dứt khoát lướt qua Tô Hành Phong đang nhìn mình chằm chằm, cổ tay bất thình lình lại bị anh giữ lại:



"Tử Kỳ, em nói cho anh biết, rốt cuộc em muốn như thế nào mới có thể bằng lòng tha thứ?"



Cận Tử Kỳ đưa tay phải ra nhẹ tách bàn tay Tô Hành Phong đang trói giữ cổ tay mình, nhàn nhạt mở miệng:



"Các người cảm thấy mình cần sự tha thứ của tôi sao?"



"Chiêu nhi là em gái của em, Tử Kỳ, anh thực sự xin lỗi em, muốn trách thì em trách một mình anh."



Dường như tất cả mọi người thích dùng cái gọi là quan hệ tình thân mà thuyết phục cô, bất kể là Tô Hành Phong hay Cận Chiêu Đông.



Nhưng thật nực cười chính là, cô và Kiều Niệm Chiêu tại sao có thể nói thân tình?



Có lẽ đã từng có, nhưng những năm gần đây cô mất trí nhớ, cô cũng không che dấu việc bản thân mình không thích Kiều Niệm Chiêu.



Một người em gái bò lên trên giường vị hôn phu của chị gái, lại có tư cách gì cùng cô đàm luận thân tình?



Cận Tử Kỳ ngước mắt nhìn Tô Hành Phong đang nhíu chặt lông mày, khóe môi giương lên, hỏi gằn từng chữ một:



"Hành Phong, khi Kiều Niệm Chiêu cùng anh lên giường, cô ta có từng nghĩ tới tôi là chị gái của cô ta?"



Sắc mặt Tô Hành Phong cứng đờ, không ngờ tới Cận Tử Kỳ sẽ đem sự tình ra nhắc đến rõ ràng như vậy.



Cận Tử Kỳ mở cánh cửa tủ kính ra, không hề trả lời Tô Hành Phong nữa, tìm được văn kiện mình cần rồi xoay người rời đi, nhưng Tô Hành Phong lại nhanh hơn cô một bước đứng trước lối đi của cô.




Một cây gai không nhìn thấy nhưng có thể sờ được, khẽ đâm vào trong thịt người khác.



Lông mày Tô Hành Phong nhíu lại nhìn anh và Cận Tử Kỳ có chút khoảng cách, ánh mặt trời chói mắt tràn vào từ phía sau cô, anh không thấy rõ vẻ mặt cô khuất ẩn trong bóng mờ.



"Tử Kỳ, mặc dù giữa chúng ta không có tình yêu, cũng còn có nhiều năm tình nghĩa."



Dạ dày Cận Tử Kỳ đột nhiên hơi co rút, cô vẫn luôn có bệnh đau bao tử.



Cô nghiêng người đi ôm lấy dạ dày không để lại dấu vết, sau đó nhàn nhạt ra lệnh trục khách:



"Nếu như anh còn nhớ điểm tình nghĩa này, vậy bây giờ xin mời anh rời đi."



Ánh mắt Tô Hành Phong dừng trên sống lưng hơi khom lại của Cận Tử Kỳ, đáy mắt thoáng hiện lên lo lắng, hai bước bước làm một tiến lên phía trước, hành động nhanh hơn ý thức bắt được cánh tay Cận Tử Kỳ, lông mày vặn chặt:



"Có phải bệnh đau bao tử lại tái phát hay không? Anh đưa em đi bệnh viện."



Cận Tử Kỳ im lặng không lên tiếng, cúi đầu cắn cánh môi trắng bệch, ổn định phía sau đau đớn của mình, thân thể đứng thẳng, vươn tay gạt tay Tô Hành Phong ra:



"Anh đi đi, tôi còn có rất nhiều việc bận."



Đáy mắt Tô Hành Phong dâng lên sâu lắng nồng đậm, anh không buông Cận Tử Kỳ ra, nhưng còn chưa chờ anh ta mở miệng nói gì, ở cửa đột nhiên truyền đến âm thanh một vật nặng rơi xuống đất vỡ tan.



Giới thiệu chương sau:



"Xem ra em tới không đúng lúc, quấy rầy các người thật xin lỗi!"



"Chiêu nhi!" Tô Hành Phong lo lắng kêu to một tiếng, cúi đầu nhìn Cận Tử Kỳ đang đau đến đầu đổ đầy mồ hôi, giữa lông mày thoáng hiện lên đấu tranh do dự, "Tử Kỳ, thực sự xin lỗi..."