Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 278 : Đứa trẻ nhỏ nói dối
Ngày đăng: 19:14 19/04/20
Editor: Tâm Thường Lạc
Tin tức Tống Chi Nhậm qua đời một khi công bố ra, cả thương giới lẫn truyền thông dư luận trong thành phố S đều xôn xao.
Ngay sau đó, bên trong nội bộ có nhân viên cảnh sát đã tiết lộ, nguyên nhân khiến cho Tống Chi Nhậm chết càng có đủ màu bát quái.
Một nhân vật làm mưa làm gió trong thương giới của thành phố S thậm chí còn là cả nước, nhưng lại chết ở trong tay tình nhân.
Đây quả thực là vô cùng nhục nhã.
Sau khi vụ án chấm dứt, tang lễ của Tống Chi Nhậm lập tức được tổ chức một cách công khai, trừ hai vạn nhân viên từ công ty mẹ của Tống thị, các công ty con phía dưới cũng đã cử đại diện đi đến tưởng niệm.
Hội trường tang lễ vô cùng nghiêm túc và trang trọng, liếc nhìn lại, đều là sắc màu đen trắng đan xen trầm buồn.
Bức ảnh trắng đen của Tống Chi Nhậm được đặt trong khung hình màu đen, đặt ở ngay phía trên, trong hình Tống Chi Nhậm thoạt nhìn khí thế phấn chấn, không trẻ tuổi, thế nhưng ánh mắt tinh nhuệ lại làm nổi bật thành quả của cả đời ông.
Mặc dù là ông ta giẫm đạp nhà họ Lam đi lên từng bước một, nhưng không thể phủ nhận, ông ta quả thật có thiên phú kinh doanh, có lẽ Lam thị trước kia cũng không thể trở thành công ty số một to lớn như thế này vào ba mươi năm sau.
Lễ truy điệu chỉ có Tống Kỳ Diễn đứng ra đáp lễ, Cận Tử Kỳ sáng sớm phải đến hoa viên Nam Đô đón Cận Mỗ Mỗ.
Người bạn nhỏ nhìn lên thấy Cận Tử Kỳ, thì bỏ đi món đồ chơi rồi lập tức nhào tới, rồi lại không dám đụng vào chiếc bụng đã to, chỉ đành phải cẩn thận từng li từng tí ôm chân của Cận Tử Kỳ lầm bầm: "Kỳ Kỳ, con cứ tưởng người đã chết rồi!"
Cận Mỗ Mỗ vẫn chưa biết Tống Chi Nhậm qua đời, nhưng trên người bị Tô Ngưng Tuyết thay cho một bộ quần áo mùa đông màu đen, mang một đôi giầy da trâu mũi tròn, có lẽ là vì phối hợp với bộ trang phục trên người, cố ý mím cái miệng nhỏ nhắn giả bộ như người lớn.
Cận Tử Kỳ trìu mến mà vuốt ve đầu của con trai, tên nhóc thì nháy mắt to tò mò nhìn cô.
Đến lúc Tô Ngưng Tuyết và Kiều Nam đều đã chuẩn bị xong, đoàn người mới cùng nhau đi đến nhà tang lễ tưởng niệm.
Nhìn sang đám đông đen kìn kịt trên lễ truy điệu, Cận Mỗ Mỗ vốn bởi vì mặc quần áo mới mà vui rạo rực mới mơ hồ phát hiện có vẻ không đúng, kéo vạt áo của Cận Tử Kỳ: "Kỳ Kỳ, tại sao chúng ta phải tới đây?"
Thai kì của Cận Tử Kỳ ngày càng lớn, càng không tốt với động tác ngồi xổm xuống.
Sau khi phát hiện ánh mắt của con trai đầy sợ hãi, chỉ có thể lấy tay an ủi vuốt ve đầu của nó, đè ép giọng nói: "Mỗ Mỗ, sáng ngày hôm trước ông nội đã qua đời, cho nên...... Chúng ta tới đây nhìn ông một lần."
Mặc dù đứa trẻ nhỏ vẫn chưa hiểu rõ lắm định nghĩa của qua đời, nhưng nhìn thấy không ít người ở tại đây đều thương tiếc cúi đầu lau khóe mắt, tiếng thút thít thật thấp liên tiếp, Mỗ Mỗ lập tức trốn ra sau lưng mẹ.
"Hãy nén bi thương mà thuận theo thay đổi, trên trán đầy mồ hôi rồi, em lau một chút đi."
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu lên, như cô đoán, thấy được Tần Viễn toàn thân mặc tây trang màu đen.
Bên trong bộ Âu phục đen mun, là áo sơ mi màu trắng, giống như lần đầu gặp lại sau mười năm, ngay cả lọn tóc trên thái dương cũng được cắt tỉa cẩn thận, mặt mũi của anh nghiêm túc, ánh mắt cô đơn lại sâu hun hút, trong sự nhã nhặn thanh tao còn có thêm một phần ngưng trọng.
Cận Mỗ Mỗ bị đánh thức, xoa xoa mí mắt, chu cái miệng nhỏ nhắn, "Kỳ Kỳ......"
Cận Tử Kỳ giống như không thấy khăn tay của Tần Viễn, cúi đầu dịu dàng nói lời nhỏ nhẹ săn sóc cho con trai, Cận Mỗ Mỗ híp mắt, khoan khoái mà tìm tư thế ở trong lòng cô, sau đó thì tỉnh táo lại.
Người bạn nhỏ nhìn dáng vẻ của Tần Viễn áo mũ chỉnh tề, nhanh như chớp liền bò dậy, lập tức chắn ở giữa Cận Tử Kỳ và Tần Viễn, nhếch cái miệng nhỏ nhắn: "Chú ơi, là chú à! Chú đến tìm ba ba cháu sao?"
Tần Viễn thu hồi ánh mắt đang dừng trên người Cận Tử Kỳ, mỉm cười với Cận Mỗ Mỗ: "Xem như là vậy đi."
"Thế chú qua bên kia đi, ba ba cháu đang ở đó!" Cận Mỗ Mỗ có lòng tốt chỉ qua một cái phương hướng.
Tiếng nói của Mỗ Mỗ không nhỏ, trong lúc nhất thời, quanh mình có không ít người rối rít nhìn sang.
Tần Viễn chợt cảm thấy lúng túng, sờ sờ cái đầu dưa hấu tròn tròn, đành nhắm mắt quay sang phương hướng Mỗ Mỗ chỉ mà đi tới.
Đợi sau khi Tần Viễn đi xa, Cận Mỗ Mỗ bị đánh một cái trên đầu.
"Cận Mỗ Mỗ, tại sao con lại nói dối lừa gạt người lớn?" Cận Tử Kỳ liếc mắt với con trai.
Cận Mỗ Mỗ dùng mấy ngón tay mũm mĩm của mình vuốt lại đầu tóc, bĩu môi, bất mãn hừ nói: "Ai bảo chú đó cứ nhìn chằm chằm vào Kỳ Kỳ, vả lại, ba ba thì đứng ở chỗ kia, là do mắt của chú đó không tốt thôi!"
Theo ngón tay của Cận Mỗ Mỗ, Cận Tử Kỳ lập tức nhìn thấy Tống Kỳ Diễn đang đứng ở trong góc nói chuyện cùng hai vị trưởng bối.
Không phải hoàn toàn ngược lại với hướng mà Tần Viễn mới vừa đi đến sao?
Cận Tử Kỳ ra vẻ nghiêm túc dạy bảo: "Lần sau không được như vậy biết không?"
Cận Mỗ Mỗ khôn ngoan mà gật đầu, đôi mắt to trong suốt ngây thơ, có loại cảm giác không tốt không nói ra được.