Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 281 : Hắn chính là một nửa kia của cô!

Ngày đăng: 19:14 19/04/20


Editor: Tâm Thường Lạc



"Tiểu Kỳ, em cứ như vậy mà tin tưởng cậu ta sao?"



Cận Tử Kỳ gật đầu: "Đúng vậy, tôi tin tưởng anh ấy, cho nên, anh có thể rời đi."



Tần Viễn không nói lời nào, chẳng qua là nhìn cô chằm chằm, tựa như đang dò xét mức độ chân thật của những lời cô nói ra.



Cận Tử Kỳ dứt khoát nói thẳng thắn: "Nếu như anh xuất hiện tại nơi này, là vì muốn khích bác chia rẽ tình cảm vợ chồng chúng tôi, như vậy, tóm lại anh có thể xoay người đi được rồi, nếu như là muốn làm đấng Chúa cứu thế, như vậy, mời anh thu hồi lại những lời đó của mình, người đàn ông mà tự bản thân tôi muốn gả so với anh thì càng biết rõ anh ấy là hạng người gì hơn."



Tần Viễn cười khẽ một cái, nhìn thần sắc Cận Tử Kỳ đầy kiên định, trong mắt lóe ra cảm xúc không rõ, "Cho dù trong lòng cậu ta xem em là bóng dáng thoáng hiện của người nọ, em cũng không thèm quan tâm chút nào sao?"



Cận Tử Kỳ đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, những lời này sao lại nghe quen tai như vậy......



"Ở Tam Á em cũng đã gặp Jane Rocher rồi, em không cảm thấy...... Mình cùng cô ta hoặc nhiều hoặc ít giống nhau sao?"



Cận Tử Kỳ không khỏi ngồi thẳng người lên, vẻ mặt nghiêm nghị: "Tần Viễn, anh quanh co lòng vòng như vậy, đến tột cùng là muốn làm gì? Tần Viễn mà trước kia tôi biết, làm việc thản nhiên, tuyệt đối không dài dòng, bây giờ anh lại hết lần này đến lần khác dong dài dây dưa, vừa rồi anh nghĩ gì? Anh cảm thấy, tôi với anh còn có thể có kết quả sao?"



Chẳng qua Tần Viễn nhìn Cận Tử Kỳ chằm chằm, môi mím lại rất chặt, trên mặt không chút biểu tình.



"Em đang nói dối. Nếu như em thật sự quên, tại sao vào bảy năm trước khi cùng Tô Hành Phong sáng lập Phong Kỳ, chỉ bồi dưỡng những người có thiên phú âm nhạc lại không có khả năng kinh tế? Rồi tại sao thời điểm căn phòng cũ mà anh và mẹ anh từng ở bị phá bỏ và dời đi nơi khác, em lại tốn biết bao nhiêu tiền và tinh lực để bảo vệ nơi đó?"



"Bây giờ tôi đã gặp được đúng người."



Cận Tử Kỳ cắt đứt ngang lời của anh: "Tôi thừa nhận cho dù vào năm năm trước bản thân mình vẫn không cách nào quên được đoạn quá khứ đó, ai cũng có mối tình đầu ấm áp tốt đẹp, tôi cũng là người bình thường nên không thể ngoại lệ, cho nên...... Sau khi biết rõ anh đã có đôi có bạn nhưng vẫn luôn vọng tưởng, có lẽ một ngày nào đó anh sẽ trở về bên cạnh tôi."



"Tuy nhiên không phải anh cũng đã không trở về đó sao? Thời điểm tôi đồng ý kết hôn cùng Tô Hành Phong, trong lòng chỉ muốn để cho anh biết tin tức này, nhưng cho đến khi hôn lễ của chúng tôi trở thành một trò cười, Tô Hành Phong bỏ đi, anh cũng không xuất hiện như trong tưởng tượng, Tần Viễn, bắt đầu từ khi đó, tôi cũng đã chết tâm rồi."




"Suy nghĩ của con và chú Kiều đều giống nhau."



Kiều Nam nhìn cô đầy ý vụ sâu xa, sau khi xác định những lời này của cô phát ra từ đáy lòng, mới thoải mái mà thở phào nhẹ nhõm.



"Vậy thì tốt, ban đầu chú còn lo lắng con sẽ bởi vì Jane mà hiểu lầm Kỳ Diễn......"



Cận Tử Kỳ nhàn nhạt cười cười, còn chưa kịp trả lời, Tống Kỳ Diễn lại xuất hiện ở trong chánh đường, hắn liếc mắt liền thấy cô, sau đó sãi bước đi tới, lúc ôm lấy Cận Mỗ Mỗ một tay kia dắt lấy cô.



"Đang nói chuyện gì vậy, dường như tâm trạng cũng không tệ lắm?"



Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn dáng vẻ của hắn bận rộn hít thở nhè nhẹ, tóc bên thái dương bị mồ hôi thấm ướt, cô theo bản năng giơ tay lên lau cho hắn, cảm giác lòng ngón tay ấm áp mềm mại, cũng làm cho ánh mắt của Tống Kỳ Diễn dịu dàng đi mấy phần.



Mà bên kia, Jane hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi ra khỏi nhà quàn bỗng dừng lại, cô ta quay đầu liếc mắt nhìn, lại chỉ thấy hành lang vắng vẻ trống rỗng không một bóng người.



"Đừng nhìn nữa, tâm cũng không ở trên người em, người nhìn thấy được nhưng cũng không sờ được."



Jane trừng mắt vì bị Johnny châm chọc, nghẹn một hơi, nhấc chân liền muốn đi đến chỗ xe đang dừng.



Vậy mà, cô ta mới vừa đi hai bước, dư quang khóe mắt lại liếc thấy một bóng dáng cao gầy cô đơn đi từ trong nhà quàn ra, dường như chân trước cô ta đi ra, người nọ đã chân sau mất hồn mất vía bước theo.



Đáy mắt của Jane thoáng hiện lên ánh sáng lạnh hung ác nham hiểm, xoay người lại, quẹo trở về.



"Không nghĩ tới, ở Tam Á vội vã chia tay, lại vẫn có thể gặp anh ở chỗ này."



Khóe miệng của Jane hơi vểnh, mà người bị cô ta cản đường khi nghe được giọng nói, cũng ngẩng đầu, lúc thấy cô ta thì run lên: "Là cô?"