Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 284 : Bị bán còn thay bọn họ đếm tiền!

Ngày đăng: 19:14 19/04/20


Editor: Tâm Thường Lạc



Cận Tử Kỳ thu hồi ánh mắt dò xét, ngược lại nhìn về phía Cận Chiêu Đông đứng ở cạnh bàn không kịp thở.



Nói thật, thấy bộ dạng Cận Chiêu Đông cam chịu như vậy, Cận Tử Kỳ có một loại cảm giác khoan khoái khó có thể diễn tả bằng lời, dù sao số lần Cận Chiêu Đông đã từng thiên vị Kiều Niệm Chiêu là quá nhiều, hôm nay bị như vậy cũng có thể được coi là gieo gió gặt bão!



"Đại tiểu thư, xin mời ngồi bên này." Thư ký khách sáo thay Cận Tử Kỳ kéo cái ghế ra.



Kiều Niệm Chiêu vừa nhìn thấy thư ký của Cận Chiêu Đông đối với Cận Tử Kỳ cung kính như vậy, nhơ đến thái độ ông ta lúc thấy mình thì qua loa lấy lệ, lặp tức nổi giận, cười nhạo hừ lạnh: "Quả nhiên là thứ vuốt đuôi ngựa, gió chiều nào thì theo chiều đó!"



Cận Tử Kỳ khẽ nhấc mí mắt lên: "Cũng phải nói có một số người không đáng để cho người khác phải gió chiều nào thì theo chiều đó."



"Cô...." Kiều Niệm Chiêu bỗng nhiên đứng dậy, mắt thấy sẽ phải tranh cãi cùng Cận Tử Kỳ ở đối diện vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.



"Niệm Chiêu!" Tôn Hạo kịp thời kéo Kiều Niệm Chiêu lại, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Em quên là chúng ta tới đây làm gì sao?"



Cận Tử Kỳ ngước mắt nghiêng nhìn Tôn Hạo: "Tôi ngược lại là muốn nghe một chút các người tới làm gì."



Vẻ mặt của Tôn Hạo cứng đờ, quay đầu nghênh tiếp ánh mắt lạnh lùng của Cận Tử Kỳ, cổ họng động động, lại không nói nên lời.



Đối với Cận Tử Kỳ, Tôn Hạo có một loại ngượng ngùng khó diễn tả bằng lời, lúc nào cũng khiến anh ta bị cô đè đầu xuống.



Cận Tử Kỳ khẽ nhướng đầu lông mày, nguyên nhân này, chỉ sợ là bắt nguồn từ Tiêu Tiêu mà ra.



Như thế xem ra, Tôn Hạo đối với Tiêu Tiêu quả nhiên hữu tình, như vậy đối với Kiều Niệm Chiêu, đã không cần nói cũng biết...



Nghĩ đến thế, Cận Tử Kỳ không khỏi nhìn Kiều Niệm Chiêu nhiều hơn, người sau còn đang nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn mình, vừa ngồi vào bên cạnh Tôn Hạo, tựa gần như vậy, thật giống như người yêu thân mật khăng khít.



Thật đúng là bị bán còn muốn thay người ta đếm tiền!



Đôi mắt đẹp của Cận Tử Kỳ nhíu lại, lóe lên tia sáng sắc bén, ngón tay thon dài khẽ chuyển động chiếc ly giấy trên bàn.




Kiều Niệm Chiêu cũng không sợ Cận Chiêu Đông, dựa vào Tôn Hạo, ngước thẳng cổ nói: "Vậy thì thế nào? So với các người những kẻ dối trá, anh ấy đối với tôi mới đúng là thật lòng thật dạ, chí ít anh ấy sẽ nghĩ cho tôi, không giống như các người, cả ngày chỉ nghĩ tới làm sao đuổi tôi ra khỏi nhà họ Cận, để cho tôi không ngốc đầu lên được mà làm người!"



"Cho nên, cô đã nghe lời của anh ta, muốn bán mảnh đất xây dựng này cho người mà anh ta giới thiệu?"



Người bên đại diện mua đất nghe được giọng điệu của Cận Tử Kỳ rất ư là mỉa mai, cũng ngồi không yên, bất mãn hét ầm lên: "Tôi nói các người vậy là có ý gì, không bán thì sớm nói, không nên lãng phí thời gian của tôi chứ!"



Tôn Danh Dương vẫn luôn yên lặng lập tức cười theo trấn an: "Tề tiên sinh, đừng nóng vội đừng nóng vội, nếu đã nói bán, Kiều tiểu thư ngay cả ký tên cũng đã ký rồi, nào còn sẽ lật lọng, hiện tại cũng chỉ là có chút bất đồng thôi."



Tề tiên sinh hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Cận Tử Kỳ, lại nhìn nhìn Kiều Niệm Chiêu: "Việc của nhà họ Cận việc các người tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn thực hiện bản hợp đồng mua bán trong tay!"



Nói xong, Tề tiên sinh vỗ vỗ văn kiện lên mặt bàn, mấy trang giấy phát ra tiếng ầm ầm.



Trong lòng của Tôn Danh Dương cũng hoang mang, nhưng vẫn cố gắng ứng phó: "Tất nhiên, tất nhiên, Tề tiên sinh yên tâm đi."



Cận Chiêu Đông nghe đến đó, nếu còn chưa biết là nhà họ Tôn đã ở sau lưng giựt giây Kiều Niệm Chiêu thì thật sự thành kẻ ngốc, nhất là nghe thấy một tràng lời nói của Tôn Danh Dương kia mọi sự chắc chắn thành, lại càng vỗ mạnh bàn một cái.



"Chỉ cần có Cận Chiêu Đông tôi ở đây một ngày, mảnh đất này ông cũng đừng hòng mua được từ trong tay của tôi!"



Cận Chiêu Đông chỉ chỉ Tôn Hạo và Tôn Danh Dương: "Hai người, lập tức cút ra khỏi Cận Thị cho tôi!"



Tôn Danh Dương lập tức không vui, sầm mặt, buồn bã nói: "Chiêu Đông, nói như thế nào chúng ta cũng là thông gia, hợp đồng này chính Niệm Chiêu phát thảo ra từng nét bút rồi ký tên, không phải anh nói không bán thì sẽ không bán!"



Kiều Niệm Chiêu cũng kiên cường nói: "Đất này tôi bán!"



"Đứa con gái ngỗ nghịch!" Cận Chiêu Đông không kềm chế được cơn giận hét to một tiếng, bên trán gân xanh run lên dữ dội.



Kiều Niệm Chiêu không cam lòng cắn môi: "Con muốn một lần rèn luyện thực tế cho sự nghiệp của mình thì sai sao? Ba đã không cho con tiền vốn, chẳng lẽ còn muốn ngăn cản bản thân con nghĩ mọi cách sao?"



Cận Chiêu Đông thật muốn bị ý tưởng ngây thơ của cô ta làm cho tức chết, "Chỉ bằng cái đầu óc này của mày, cũng thích hợp với việc kinh doanh sao?"