Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 286 : Trộm gà không được còn mất nắm gạo!
Ngày đăng: 19:14 19/04/20
"Nếu như tôi nói bậy, sao cô không tự mình hỏi thử người đàn ông bên cạnh cô xem, tôi nói thật hay giả?"
Vẻ mặt Kiều Niệm Chiêu thoáng hiện lên nghi ngờ, cô ta quay đầu nhìn Tôn Hạo, tuy không lên tiếng, nhưng dĩ nhiên có nghi ngờ.
Tôn Hạo không ngờ Cận Tử Kỳ sẽ lôi Tiêu Tiêu ra, cau mày lại, trầm giọng nói: "Trước kia tôi có một người bạn gái, nhưng cũng là trước khi gặp được Niệm Chiêu, hiện tại Cận tiểu thư lấy chuyện đó ra nói là có ý gì?"
Cận Tử Kỳ nhướng khóe mi lên, mà Cận Chiêu Đông đã gặng hỏi Kiều Niệm Chiêu: "Cậu ta nói thật không?"
"Chuyện Tôn Hạo có bạn gái không hề giấu giếm con, nhưng người phụ nữ kia cứ bám lấy anh ấy không buông, còn đòi chết đòi sống, anh ấy không còn cách nào mới ở cùng cô ta, giữa họ không có gì phát sinh hết!"
Kiều Niệm Chiêu cũng bất quá ngạc nhiên trong phút chốc, ngay sau đó liền khôi phục lại thái độ kiêu căng, nghiêng mắt liếc nhìn Cận Tử Kỳ, như chỉ trích mà hừ nhẹ: "Huống hồ, đây chính là chuyện riêng của tôi, cùng chuyện bán đất này có liên quan hệ!"
"Có liên quan hay không, dùng cái đầu óc không tính là thông minh của cô cũng sẽ không nghĩ ra nguyên do vì sao."
Cận Tử Kỳ điềm nhiên nói một câu, nói đến bộ mặt Kiều Niệm Chiêu phải méo mó, hai tay hung hăng vỗ lên bàn.
"Cận Tử Kỳ, cô không cần được nước làm tới! Đây là đất của tôi, đất của tôi, một chút xíu cũng không liên quan đến cô!"
Cận Tử Kỳ nhìn cô ta một cái ý vị sâu xa, nhấn xuống điện thoại ở trên bàn, "Đưa tài liệu mà tôi cần vào đây."
Kiều Niệm Chiêu giận dữ: "Rốt cuộc cô muốn thế nào?"
"Đương nhiên là ngăn cản cô làm ra chuyện thẹn với mười tám đời tổ tông nhà họ Cận." Cận Tử Kỳ nhàn nhạt nói.
"Tại sao tôi làm việc gì cô cũng đều muốn quản này quản nọ, Cận Tử Kỳ, tôi đã trưởng thành, chẳng lẽ cô còn muốn làm người giám hộ của tôi à!" Kiều Niệm Chiêu không cam lòng yếu thế cười lạnh: "Không phải là cô đố kỵ ba cho tôi mảnh đất này chứ, cần gì phải nói chuyện oai phong lẫm liệt, như vậy chỉ sẽ càng khiến tôi coi thường cô!"
"Kiều Niệm Chiêu!" Cận Chiêu Đông không kềm chế được cơn giận, sắc mặt xanh trắng: "Đây chính là sự giáo dục của mày sao? Tại sao nói chuyện với chị màu như thế? Có phải mày muốn làm tao tức chết mới cam tâm hay không? Còn không xin lỗi chị mày đi!"
"Dựa vào cái gì! Cô ta nói cái gì thì chính là cái đó, con nói một câu ba liền rống lên với con, rốt cuộc con có phải là con gái ruột của ba không? Huống hồ, con không nói sai, chính là cô ta cố tình nhằm vào con, không muốn thấy con sống tốt hơn cô ta! Lúc trước con cùng Tôn Hạo hẹn hò ba cũng đồng ý, hiện tại chúng con muốn kết hôn, muốn làm chút việc kinh doanh, ba người ngược lại, bị cô ta nói bâng quơ vài ba câu liền bị đầu độc mà đổi trắng thay đen!"
Kiều Niệm Chiêu lên án chỉ vào Cận Tử Kỳ: "Rốt cuộc người cầm quyền Cận Thị chính là ba hay là Cận Tử Kỳ cô ta?"
Một câu cuối cùng là chất vấn, Kiều Niệm Chiêu cuồng loạn, âm thanh ấy bén nhọn chói tai cao vút như muốn phá nát màng nhĩ người khác.
Cận Chiêu Đông như bị tát một cái trước mặt mọi người, tức giận đến không thể thở lại bình thường, ôm ngực sắc mặt tái xanh.
Trong lúc mọi người giằng co không thôi, cửa phòng họp bị đẩy ra, thư ký trước đó rời đi lại đi tới.
Trong tay của ông cầm một cái túi da lớn, để tới bên cạnh bàn của Cận Tử Kỳ, cung kính cúi đầu: "Đại tiểu thư, thứ cô cần đều ở trong này."
"Vất vả cho chú rồi." Cận Tử Kỳ cười nhẹ nhận lỗi, lúc quay đầu ngay lập tức thu lại ý cười.
"Đây là cái gì?" Kiều Niệm Chiêu cảnh giác quan sát cái túi dày cộm kia.
Cận Tử Kỳ thong thả ung dung vừa mở cái túi to, vừa nói: "Đương nhiên là di chúc của ba..." Cô dừng lại một chút, nhìn Kiều Niệm Chiêu cười cười: "Cùng bản sao giấy tờ chuyển nhượng mảnh đất mà cô quan tâm nhất."
Kiều Niệm Chiêu lại không hề vui vẻ nổi chút nào, ngược lại cảm thấy nụ cười kia của Cận Tử Kỳ tràn đầy nham hiểm tính kế.
Mà người bên đại diện mua đất kéo kéo cà vạt của mình, hệ thống sưởi ấm trong phòng họp khiến ông ta có chút bực bội, ông ta nhìn thấy cái túi bằng da to lớn kia, ngược lại thở phào nhẹ nhỏm: "Nếu có đồ đến rồi, vậy thì bắt đầu nói đi!"
Cận Tử Kỳ dằn xuống rung động ở lồng ngực, đằng kia trước khi vị Lưu Tổng giận chó đánh mèo đến Cận Thị, cô xen vào nói: "Lưu Tổng, tôi mặc kệ giữa ông và Tôn Thị có buôn bán qua lại cái gì, hôm nay tôi cũng nói thẳng mảnh đất này chúng tôi tuyệt đối sẽ không bán, tôi nghĩ Lưu Tổng cũng là người hiểu biết, nên hiểu mấu chốt của vấn đề là tại người nào."
Con mắt của Lưu Tổng nhanh như chớp, hung hăng nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu: "Cô nói mà không giữ lời đúng là giống như cái rắm!"
Kiều Niệm Chiêu bị Lưu Tổng nhìn mà kinh hồn bạt vía, cô ta cũng từng lén gặp qua những tên đàn em của Lưu Tổng, lập tức sợ hãi cơ thể run run, lôi kéo tay áo của Tôn Hạo nhìn anh ta xin giúp đỡ.
Cả trái tim của Tôn Hạo cũng sắp từ trong ngực nhảy ra, so với ai anh ta đều biết hôm nay việc này kết quả giải quyết không xong.
Chỉ là anh ta vừa muốn mở miệng, liền bị người khác đoạt trước một bước.
Cận Tử Kỳ cười khẽ một tiếng: "Cô em gái cùng cha khác mẹ của tôi đây, làm việc lúc nào cũng qua loa, dễ dàng bị người khác lừa gạt, cho nên cha tôi còn lâu mới giao đại quyền cho cô ấy, thử nghĩ một chút, Lưu Tổng, nếu như con gái của ông hoặc con trai, bị người có tâm lừa gạt, sau đó bắt ông phải chắp tay tặng cho người khác cái gia sản mà hơn nửa đời người ông đã dốc sức làm ra..."
Cận Tử Kỳ điểm đến là dừng, Lưu Tổng lại nổi trận lôi đình, hung hăng vỗ bàn một cái.
"Con bà nó, nó dám, lão không băm tay chân nó, tên của lão Lưu này sẽ viết ngược lại!"
Cận Tử Kỳ cười tủm tỉm ngả người ra sau ghế, không nói thêm gì nữa.
Trong mắt Tôn Hạo lại lóe lên kinh hoảng, nhìn Cận Tử Kỳ, nhưng Cận Tử Kỳ ngay cả liếc cũng không liếc nhìn anh ta một cái.
Lúc này Kiều Niệm Chiêu ý thức được sự tình nghiêm trọng, núp ở đằng sau Tôn Hạo khóc không ra nước mắt.
Cận Tử Kỳ thấy Cận Chiêu Đông tức giận không nhẹ, chính mình ngồi dậy, thay mặt ông chào tạm biệt với Lưu Tổng: "Lưu Tổng, hôm nay thật sự ngại quá, để cho ông về tay không một chuyến, có cơ hội, cha tôi cùng tôi nhất định đến cửa chịu lỗi."
Lời nói nể mặt cũng đã nói, Lưu Tổng cũng không phải người không biết phân biệt, mặc dù có tức giận, nhưng cũng không trở thành hồ đồ, biết chuyện này đều là do cha con nhà họ Tôn ở đó giở trò quỷ, nên cũng chuyển hết oán hận lên trên người bọn họ.
Cuối cùng Lưu Tổng đánh mạnh một cái lên trên bàn, Tôn Danh Dương sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, môi lúng túng giật giật vài cái.
"Chủ tịch Tôn, xem ra chúng ta phải tìm một chỗ tốt để mà tâm sự rồi."
Lưu Tổng ý vị sâu xa quét mắt Tôn Danh Dương, hừ lạnh một tiếng, đá văng cái ghế ra xoay người đi thẳng ra ngoài.
"Lưu Tổng, Lưu Tổng, ông nghe tôi giải thích...."
Đầu Tôn Danh Dương tuôn đầy mồ hôi, vội vã gạt đi, liền sãi bước đuổi theo.
Cận Tử Kỳ xoay cái ghế nửa vòng, liền nhìn thấy ngoài vách kính nửa mờ, Lưu Tổng hung hăng hùng hổ chỉ vào mũi Tôn Danh Dương, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi chẳng quản ông có tiền hay không, ba ngày, cùng lắm ba ngày, ông lại không trả được tiền, thì tự chuẩn bị cho mình cái quan tài đi!"
Nói xong, Lưu Tổng hất tay của Tôn Danh Dương ra, vênh váo hống hách rời đi.
Mà trong phòng họp, Tôn Hạo đứng mất hồn mất vía một hồi, cũng cất bước đi theo ra.
"Tôn Hạo! Tôn Hạo, anh đi đâu vậy!"
Kiều Niệm Chiêu gấp đến độ dậm chân, không cần nghĩ ngợi lập tức đuổi theo.
Kết quả cô ta vừa níu ống tay áo của Tôn Hạo lại, đã bị Tôn Hạo không lưu tình đẩy tay của cô ta ra: "Động vào làm gì!"