Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 297 : Phương tình vân chịu nhục (2)
Ngày đăng: 19:14 19/04/20
Editor: Tâm Thường Lạc
Các người tốt nhất lập tức thả tôi ra, cậu của tôi là viên chức trung ương, nếu như người nhà của tôi mà biết được tin, đến lúc đó các người nhất định phải gánh lấy hậu quả!"
Phương Tình Vân xấu hổ và giận dữ nghiến răng nghiến lợi mà kêu lên.
Nhưng vừa nói xong, tên bắt cóc lùn vung qua một bạt tai, mắng mỏ: "Đồ nhiều chuyện thối tha, câm miệng lại! Đã như vậy rồi còn dám uy hiếp tụi tao?" Nói xong bên má kia của Phương Tình Vân cũng đã trúng một cái tát.
Tên lùn vẫn chưa xả hết giận, còn muốn đánh tiếp, lại bị tên khác nắm cổ tay lại.
"Đừng gây chuyện nữa, lão đại còn đang đợi ở bên ngoài kìa, dẫn họ đi ra ngoài đi!"
"Tao khinh!"
Tên lùn phun một ngụm đàm lên trên đầu của Phương Tình Vân mới tức giận bất bình mà tránh ra.
Phương Tình Vân chịu nhục, bụm mặt, hai mắt sưng lên rất to, không dám nói lung tung nữa, chịu đựng đống đàm trên tóc, hết lần này tới lần khác nôn khan, bộ dáng như vậy đổi lấy một cú đá xoáy của tên lùn.
"Tao nói con mẹ nó chứ, mày có ngừng hay không!"
Phương Tình Vân co lại trong góc, đau đớn khóc thành tiếng, nhưng cũng sợ chọc giận hắn, chỉ có thể che miệng đè nén âm thanh.
Cận Tử Kỳ ở bên cạnh nhìn, từ đầu đến cuối chưa từng thay Phương Tình Vân ra mặt, cũng chưa từng nghĩ sẽ an ủi cô ta một câu.
Tuy rằng cô cũng cảm thấy một người đang mang thai mà còn bị đánh đập tàn nhẫn thì rất đáng thương, nhưng nhớ đến những việc Phương Tình Vân dễ dàng làm ra đối với mình kia, cô không thể đồng tình nổi, chỉ có nghĩ đến: Thiện ác cuối cùng có báo.
Hai tên bắt cóc cũng không mở trói cho họ, "Đứng lên đi, tự mình đi xuống."
Cận Tử Kỳ vô cùng phối hợp mà ngồi dậy, lướt qua Phương Tình Vân vẫn còn lề mà lề mề ở đó, đi thẳng đến lối ra vào.
Sau lưng, rất nhanh truyền đến tiếng quát lạnh mất kiên nhẫn của tên lùn: "Tao nói con mẹ nó mày nghĩ mày là ai!"
Ngay sau đó, là tiếng la thét kèm theo tiếng khóc nức nở của Phương Tình Vân: "Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi..."
..................
Tống Kỳ Diễn nhíu đôi tròng mắt đen đầy nguy hiểm lại, đang muốn tìm cậu ta, đã lập tức đưa mình tới cửa!
..............
Trên hành lang, Tần Viễn dựa vào vách tường, cúi thấp đầu, che giấu đi cảm xúc quay cuồng trong mắt.
Cửa phòng bệnh vừa mở ra, Tần Viễn liền ngẩng đầu, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn đi ra, lập tức đi lên.
"Kỳ Diễn..."
Lời của Tần Viễn còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Tống Kỳ Diễn đã vung tới một quả đấm, anh tránh không kịp, đành bị trúng một quyền.
"Kỳ Diễn..." Tần Viễn muốn giải thích, lại bị Tống Kỳ Diễn kéo lấy áo trước ngực.
"Tần Viễn, lúc trước một khi bản thân cậu đã lựa chọn xoay người đi, tại sao lại còn muốn quay đầu lại? Bây giờ, người phụ nữ của cậu bắt cóc Tử Kỳ, đây chính là cảm giác tồn tại mà cậu muốn tìm kiếm sao?"
"Phương Tình Vân bắt cóc Tiểu Kỳ?" Tần Viễn kinh ngạc mở to mắt.
Tống Kỳ Diễn cười lạnh, "Chẳng lẽ còn muốn tôi lôi cậu vào cùng ông Trương mặt đối mặt đối chất sao?"
Tần Viễn giữ tay của Tống Kỳ Diễn: "Nếu như tôi nói Phương Tình Vân cũng bị bắt cóc, vừa rồi bọn cướp còn đòi tiền chuộc với tôi nữa thì cậu tin không?"
Câu nói của Tần Viễn đã gây chú ý cho mọi người ở trong hành lang, nhất thời vạn vật đều tĩnh lặng.
Dường như cũng đã dự đoán được mọi người sẽ không tin, Tần Viễn móc điện thoại di động của mình ra, mở ra một đoạn điện thoại được ghi âm.
"Mọi người tự nghe đi..."
Trong điện thoại di động truyền đến âm thanh vật nặng rơi xuống đất vang lên, ngay sau đó, "A...."
Là tiếng kêu thảm thiết chói Tại của một người phụ nữ, như muốn đâm rách mãng nghĩ người ta.
Lúc Tống Kỳ Diễn nghe sơ qua, cả trái tim cũng theo đó vọt lên, nhưng ngẫm lại, phát hiện âm thanh đó không phải của Cận Tử Kỳ, mới buông cổ áo của Tần Viễn ra, mà trong điện thoại di động đã truyền đến giọng nói tục tằng của một người đàn ông.
"Ha ha, là Tần tổng sao? Vợ của anh kêu lên âm thanh bay bổng dễ nghe hơn nhiều so với các ca sĩ trên thế giới."