Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 30 : Tình cảm khó nén, muốn hôn cô ấy
Ngày đăng: 19:09 19/04/20
Editor: tamthuonglac
Cận Tử Kỳ lúc này mới chú ý tới cách ăn mặc của lão già, ngoại trừ chân mang một đôi giày da, trên người chỉ mặc một cái áo ngủ một cái quần ngắn tứ giác, đúng là giống như bị người ta cưỡng chế kéo tới.
Lão già thấy Cận Tử Kỳ kinh ngạc quan sát, giận cá chém thớt nên đoạt lấy dụng cụ chữa bệnh trong tay bác sĩ trẻ tuổi, vừa căn dặn Cận Tử Kỳ nằm xong vừa để cho bác sĩ trẻ tuổi đi chuẩn bị rửa ruột cho Cận Tử Kỳ.
"Vâng, viện trưởng, tôi lập tức cho người phòng thiết bị đi chuẩn bị."
Viện trưởng?! Cận Tử Kỳ có chút hoài nghi thính giác của mình, ông già trước mắt này là viện trưởng?
Ông già khinh miệt nghiêng mắt nhìn mặt Cận Tử Kỳ đầy nghi ngờ, biểu tình trên mặt "Không kiến thức, thật đáng sợ".
Sau đó quay đầu trừng mắt nhìn ra cửa, cơn tức giận bốc lên vùn vụt: "Cũng không biết tiểu tử này từ chỗ nào mà hỏi thăm được địa chỉ nhà ta, ôi cái cửa đáng thương của nhà ta, bị tiểu tử này vừa gõ vừa đá vừa đạp, chỉ thiếu điều không dùng tới cưa điện!"
"Chẳng lẽ không biết tối hôm qua ta trực ban cực kỳ mệt mỏi sao? Ngay cả giấc ngủ yên bình cũng không cho!"
Giữa lúc viện trưởng thao thao bất tuyệt Cận Tử Kỳ nhìn về phía cửa, chỉ thấy Tống Kỳ Diễn đứng ở bên cạnh cửa, anh tuấn gọn gàng, dáng vẻ cao ngất, ánh sáng hơi mờ tối che giấu đi biểu tình trên mặt hắn.
Cô đặt áo khoác âu phục ở bên giường, vẫn còn mang theo hơi ấm của mình, đó là của Tống Kỳ Diễn khoác lên trên người cô.
Cận Tử Kỳ kìm lòng không đặng giương lên khóe miệng, bàn tay giấu ở dưới chăn chẳng biết lúc nào lại nắm lấy một góc áo âu phục, giống như từ nơi này là nắm bắt được một điểm nương tựa khác.
Tống Kỳ Diễn cố gắng hồi phục hô hấp gấp gáp hổn hển, mồ hôi từ thái dương và khung xương chân mày chảy xuống, ngưng tụ lại trên hàm.
Trong khi viện trưởng mãi oán trách nói đạo lý rõ ràng ở trong phòng bệnh quanh quẩn không đi, trong mắt hắn thoáng như bị sự bối rối hỗn loạn đâm thủng.
"Không phải là tiền sao? Sẽ cho ông!"
Khuôn mặt Tống Kỳ Diễn sớm đã trầm xuống, nói xong lời nói châm chọc, lập tức đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Dáng người cao ngất rất phóng khoáng, hẳn là phụ nữ nhìn thấy đều muốn dựa vào bóng lưng người đàn ông này.
Cô cúi đầu nhìn áo khoác âu phục cầm ở trong tay mình, không chút do dự lập tức hành động, sau đó cúi thấp người, rón ra rón rén trùm lên trên người Tống Kỳ Diễn.
Áo khoác mới vừa đụng tới thân thể của hắn, bàn tay cầm lấy một góc áo khoác âu phục bị một sức lực mạnh mẽ giữ lại.
Còn chưa kịp biết rõ chuyện gì xảy ra, trước mắt Cận Tử Kỳ nhoáng lên, cả người bị lôi xuống tàn nhẫn, bất nhờ không kịp đề phòng mà ngã về phía trước.
Đợi cô kịp phản ứng, cô đã nằm trong một lồng ngực cường tráng ấm áp.
Cận Tử Kỳ dưới sự hốt hoảng cảnh giác, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đã gặp phải một đôi con ngươi đen hiện đầy tơ máu trong tròng mắt.
Tư thế của Tống Kỳ Diễn cơ bản không có gì thay đổi, hắn vẫn nằm ở trên ghế như cũ.
Chẳng qua là hai tay ôm lấy Cận Tử Kỳ thật chặt, dưới mái tóc đen hỗn độn, đỉnh chân mày đen rậm khẽ nhíu lại.
Hắn cho rằng là ai đó đến gần, mới có thể ra tay theo bản năng.
Sau khi thấy rõ là vẻ mặt mờ mịt của Cận Tử Kỳ, đường nét ngũ quan vốn lạnh nhạt kiên nghị mới từ từ dịu dàng.
Nhưng vẫn kéo cổ tay của cô thật chặt, lúc đó không biết bởi vì có quên hay không mà chưa bằng lòng buông cô ra.
Cận Tử Kỳ nằm ở trong ngực Tống Kỳ Diễn, cô vẫn duy trì lấy động tác ngẩng đầu, im lặng không dám hít thở, bởi vì cô không thể xem nhẹ một sự thật: môi của họ trong lúc đó cách xa nhau không đến một cm...
Hơi thở thơm như hoa lan, trong đôi mắt trong veo dịu dàng của cô trời đất hoà hợp làm người ta mê say mờ mịt.
Thậm chí cô có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ nóng bỏng trên làn môi của Tống Kỳ Diễn truyền tới.
Một centimet này, dường như chính là ranh giới giữa hắn và cô, cũng không ai dẫn đầu vượt qua.
Tống Kỳ Diễn chăm chú nhìn sắc mặt ửng hồng của Cận Tử Kỳ không chớp mắt, hô hấp hắn trầm ổn dần dần nóng lên, bàn tay nắm lấy cổ tay cô càng siết chặt, nhưng tình yêu khó mà tự kiềm chế nên đi đến gần.