Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 305 : Đây coi là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao? (2)
Ngày đăng: 19:14 19/04/20
Editor: Tâm Thường Lạc
Cũng không biết ngủ bao lâu, Cận Tử Kỳ bị một tràng âm thanh ầm ỹ đánh thức.
Thời điểm cô vừa mở mắt ra, trong đầu còn chóng mặt vòng vòng, không biết người ở chỗ nào.
Nhưng đột nhiên, một giọng nói tục tằng mà có chút quen thuộc xuyên qua kích thích ý thức mơ hồ của cô: "Mau đuổi theo, một tên đàn ông mang theo một phụ nữ có thai làm sao chạy xa được? Phải nhanh chóng tìm được bọn chúng!"
Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy trái tim giống như bị một đôi tay vô hình nắm thật chặt.
Sau đó, có bàn tay lớn khô ráo ấm áp bưng kín miệng cô khi cô khẽ hé miệng, hơi thở ẩm nóng phun ở bên tai cô, cô khẽ nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy Tống Kỳ Diễn ở sát bên cạnh mình, đôi con ngươi đen bóng sáng ngời làm cô buông lỏng xuống.
"Lão đại yên tâm, trên ngọn núi này căn bản không có người ở, tín hiệu lại không tốt, bọn chúng có chạy đằng trời!"
"Đúng rồi, lão đại, vừa rồi những người áo đen kia lên núi kia lai lịch ra sao? Chẳng lẽ là phía trên lại phái thêm người? Có lẽ nào cứ như vậy không tin hiệu suất làm việc của mấy anh em mình sao? Nếu đã như vậy, lúc trước cần gì phải mời chúng ta đến..."
"Mày câm miệng ngay cho tao đi! Hiện tại muốn đổi ý cũng không kịp rồi, đám người kia ở phía sau ngó chừng, một không vui liền cho mày một viên đạn, đừng nói nhảm, vẫn là nhanh chóng tìm người đi!"
Đám bắt cóc cũng không phát hiện họ đang trốn dưới sườn núi, bọn chúng lục soát ở chung quanh một lần, mấy cái bóng đen cao lớn lúc ẩn lúc hiện trên mặt đất chỗ Cận Tử Kỳ đang trốn, giống như ma quỷ đêm khuya lấy mạng.
"Mẹ kiếp, cứ hết đứa này đến đứa khác đều chạy mất!"
"Đừng oán trách, vẫn là mau đuổi theo đi..."
Đám bắt cóc thương lượng một chút, chia những người liên can làm mấy đường tiếp tục hướng về phía trước mà đuổi theo.
Rất nhanh, tiếng ầm ỹ và tiếng bước chân càng lúc càng nhẹ, Tống Kỳ Diễn trước thò đầu ra nhìn nhìn, sau khi xác định đám bắt cóc đã đi xa, mới dám kéo Cận Tử Kỳ đi ra, hướng đến phía mà không có tên bắt cóc nào truy lùng mà chạy trốn.
Trước đó nghỉ ngơi thể lực cũng đã khôi phục một chút, tinh thần cũng không còn uể oải, Cận Tử Kỳ ngoại trừ hô hấp có gấp gáp một chút, trên chân vẫn miễn cưỡng có thể đuổi kịp tốc độ của Tống Kỳ Diễn.
Nhưng hai người chạy thật lâu, đường lại càng ngày càng dốc, cũng càng ngày càng khó đi, Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên hiểu được tại sao những tên bắt cóc kia không truy lùng phía bên này....
Vì bên này là phương hướng lên núi, quả thực là tự mình ép mình vào con đường chết!
Trên núi cây cối nhiều, núi đá cheo leo, càng thêm u ám, khi gió quét đến mặt khiến người ta mắt mở không ra. Nhưng nếu đã đi tới rồi, thì không còn cách nào lui về, sợ rằng những tên bắt cóc kia đã quay trở lại đây, thay vì va vào họng súng, chi bằng đánh cược một lần, cố gắng hết mức kéo dài thời gian!
Mà bên kia, đám bắt cóc lục soát tất cả đường từ nhà lầu xuống núi, nhưng vẫn không phát hiện ra bóng dáng Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ, tên lão đại trước đó bị Tần Viễn đánh cho bất tỉnh càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, gã đi chậm lại rồi lần theo dấu vết bước chân, sau đó cau mày đứng yên tại chỗ suy nghĩ.
"Lão đại, làm sao vậy?"
Tên bắt cóc khác thấy lão đại nhà mình bất động, cũng quay trở lại.
Tên cầm đầu trầm ngâm một lát, mới ngẩng đầu, vẫy vẫy tay ra phía sau, có bốn tên cướp tiến lên.
"Bốn người đưa cô ta trở về, vừa nhìn thấy địa điểm có xe thì cho cô ta xuống!"
Trong lòng Cận Tử Kỳ hoảng hốt, níu chặt lấy cánh tay của Tống Kỳ Diễn, cô nhìn Tống Kỳ Diễn chăm chăm mà lắc đầu.
Cô không muốn đi một mình, không muốn bỏ mặc một mình hắn mà bình an vô sự trở về!
Mặc dù biết mình ở lại chỗ này có thể gây vướng bận cho hắn, nhưng, cô vẫn không đồng ý trơ mắt nhìn hắn rơi vào trong tay đám cướp có cầm súng, ai biết được sau khi lấy được món đồ bọn chúng sẽ nuốt lời hay không?
Nếu như sau khi cô về nhà, rốt cuộc đợi hắn không được thì phải làm sao đây?
Tống Kỳ Diễn nhìn ra sự bất an của cô, thần sắc trên mặt hơi hoà hoãn, sờ lên đầu của cô nhẹ nhàng nói: "Ngoan, em theo chân bọn họ trở về trước, bằng thân thủ của bọn họ, những tên bắt cóc kia sẽ không gây thương tổn cho em."
"Vậy còn anh?" Cận Tử Kỳ không chịu buông hắn ra: "Em đi rồi, vậy còn anh?"
"Anh còn muốn cùng bọn họ xử lý một ít chuyện, chờ mọi chuyện xong rồi, anh liền về nhà với em và con!"
------ Lời ngoài lề ------
Kiếp sống Đồng dưỡng phu ( ba)
Ngày nào đó, Cận Mỗ Mỗ trông chừng mấy đứa bé sinh ba chơi trong phòng khách.
Bởi vì Tiểu Anh Đào thật sự quá xinh đẹp, là báu vật cực kỳ đáng yêu ngây thơ, là Lolita trong cõi tiên.
Điều này cũng làm cho Cận Mỗ Mỗ rất là phiền não, theo thời gian Tiểu Anh Đào trưởng thành, tình địch của cậu càng lúc càng nhiều!
Nhìn Tiểu Anh Đào ngồi ở nơi đó chơi xếp gỗ, đôi má mềm mại như kẹo đường khiến trong lòng Cận Mỗ Mỗ có một trận ngứa ngáy, nhìn trước sau trái phải một lần nữa, sau đó chậm rãi lại gần Tiểu Anh Đào hôn một cái lên trên mặt cô bé.
Tiểu Anh Đào quay đầu, chu cái miệng nhỏ nhắn, ngón tay tròn tròn chỉ lên chóp mũi của Cận Mỗ Mỗ: "Anh làm gì thế!"
Cận Mỗ Mỗ nghẹn đỏ mặt, hồi lâu mới làm bộ làm tịch mà hừ hừ: "Trên mặt em có hạt cơm!"
"Có thật không?" Tiểu Anh Đào nghiêng đầu chớp mắt.
Cận Mỗ Mỗ ngây ngốc gật đầu, lại hôn chụt một cái lên má bên kia của Tiểu Anh Đào.
"Quên nói với em, bên này cũng có một hạt!"