Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 317 : Người phụ nữ thè lưỡi rắn

Ngày đăng: 19:15 19/04/20


Editor: Tâm Thường Lạc



Vết thương đạn bắn của Tống Kỳ Diễn càng ngày càng chuyển biến tốt đẹp, nhưng Ngu Thanh Kiều vẫn nằm ở trạng thái hôn mê.



Vợ chồng Tô Ngưng Thu sau khi biết được tin tức Thanh Kiều gặp chuyện không may, lòng nóng như lửa đốt suốt đêm từ nước Pháp chạy về, thậm chí còn mời chuyên gia khoa não nổi tiếng trên thế giới đến phẫu thuật cho Thanh Kiều, nhưng vẫn chưa thấy cô tỉnh lại.



Bác sĩ nói, phần đầu của Thanh Kiều bị trúng đòn nghiêm trọng dẫn đến bộ phận xương sọ bị vỡ, bên trong phía sau đầu, não bị tụ máu nên dẫn đến hôn mê bất tỉnh, nhưng tình huống coi như lạc quan, hẳn là đợi một thời gian nữa sẽ tỉnh lại.



Nhưng cụ thể tới khi nào có thể tỉnh lại, bác sĩ cũng không có cách nào cho ra một lời hứa chính xác.



Một ngày kia Cận Tử Kỳ giống như thường lệ mỗi ngày tới thăm Thanh Kiều, lại thấy Tô Ngưng Thu đứng ở trong hành lang.



"Dì út, tại sao lại đứng ở chỗ này?"



Vành mắt Tô Ngưng Thu ửng đỏ, lúc nhìn thấy Cận Tử Kỳ mới miễn cưỡng kéo ra một nụ cười.



"Bụng mang dạ chửa thì không nên chạy loạn khắp nơi, nếu như đụng chạm vấp phải vào đâu thì biết làm sao?"



"Con rất khỏe, dì út, " Cận Tử Kỳ liếc mắt nhìn vào liền nhìn thấy trước giường bệnh trong phòng bệnh có một bóng dáng cao to đang ngồi đấy, "Thanh Kiều thế nào rồi dì? Tình huống có chuyển biến tốt không?"



Ngu Thanh Kiều là vì cứu cô mới bị tên bắt cóc làm bị thương, nếu không phải bởi vì cô, Thanh Kiều hiện tại vẫn là Thanh Kiều vui vẻ tung tăng như lúc trước, chứ không phải như tro tàn lại cháy nằm ở trong đó giống như người thực vật.



Nhắc tới bệnh tình của Thanh Kiều, ánh mắt của Tô Ngưng Thu lập tức ảm đạm, theo đó cũng liếc nhìn vào phòng bệnh.



"Vẫn là như cũ, nhưng có Mẫn Tranh ở cùng, con bé đó chí ít sẽ không cảm thấy cô đơn phải không?"



Bác sĩ từng nói, tuy rằng Thanh Kiều hôn mê, nhưng thân thể vẫn có tri giác.



"Dì và ông Ngu đã thương lượng rồi, nếu như Thanh Kiều có thể tỉnh lại, sẽ để cho con bé và Mẫn Tranh sớm thành hôn, còn nếu như... Chúng ta cũng không có tư cách làm chậm trễ người ta, đến lúc đó muốn đi hay cũng tùy quyết định của cậu ta."



Cận Tử Kỳ ngước nhìn một bên mặt nghiêng của Tô Ngưng Thu hơi có vẻ tiều tụy, nhẹ nhàng nói: "Dì út, con xin lỗi, nếu như không phải bởi vì con, Thanh Kiều em ấy cũng sẽ không..."



Nhưng Tô Ngưng Thu ngăn cô lại, cầm lấy tay của Tử Kỳ: "Con là chị họ của Thanh Kiều, đổi lại là dì, dì cũng sẽ ra quyết định như con bé, không có ai sẽ trơ mắt nhìn người thân nhất của mình gặp nạn mà khoanh tay đứng nhìn."



Cận Tử Kỳ ôm trong lòng tâm tình nặng nề trở lại phòng bệnh của Tống Kỳ Diễn.



"Sao vậy?" Tống Kỳ Diễn theo thói quen mà ôm chầm lấy cô, chạm nhẹ bụng của cô, "Cục cưng, đến nói cho ba biết, là ai chọc mẹ xinh đẹp của chúng ta mất hứng vậy?"



Cận Tử Kỳ nắm chặt tay của Tống Kỳ Diễn, ngước nhìn hắn, "Thanh Kiều sẽ tỉnh lại chứ?"



"Đương nhiên, không phải bác sĩ đã nói chỉ là tạm thời hôn mê, không chừng ngày nào đó em ngủ một giấc tỉnh lại thì em ấy đã đứng ở trước giường của em rồi." Tống Kỳ Diễn nghiêm túc ngước nhìn vào mắt của cô gằn từng chữ mà nói.
Ngược lại thần sắc của Tô Ngưng Tuyết lại rất bình tĩnh, "Cô ta đây là tự làm tự chịu, liệu có đáng giá không cho người khác đồng tình."



—————



Thời điểm mở phiên toà, Cận Tử Kỳ lại không hẹn mà gặp Jane và Johnny ở lối vào.



"Rất kỳ lạ tại sao tôi lại xuất hiện tại nơi này phải không?" Jane nhìn Cận Tử Kỳ cười tủm tỉm.



Đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Cận Tử Kỳ quay đầu, lập tức nhìn thấy vợ chồng nhà họ Phương và luật sư cùng đi tới.



"Bác trai bác gái!"



Một tiếng gọi to đầy ân cần vang lên ở bên tai Cận Tử Kỳ, sau đó Jane đã đi lướt qua cô bước nhanh tới chỗ vợ chồng nhà họ Phương.



"Bác gái, bác đừng lo lắng, Jayson cũng có thể được coi là luật sư giỏi nhất Trung Quốc, nhất định sẽ cố gắng để quan toà phán tội đến mức nhẹ nhất, cho dù lần này không thành công, chúng ta cũng còn có thể chống án!"



Jane dìu lấy bà Phương tinh thần suy sụp, mềm giọng an ủi, tựa như là một người con gái khác tận hiếu.



Bà Phương cảm kích ngước nhìn Jane: "Tiểu thư Jane, bởi vì chuyện của Tình Vân chúng tôi, thật sự đã làm phiền cô, vừa mời luật sư, vừa tìm mối quan hệ, vợ chồng chúng tôi cũng không biết làm như thế nào báo ơn cô!"



"Bác gái, tuyệt đối bác đừng khách sáo với cháu như vậy, cháu từng nói, Tình Vân chỉ là nhất thời hồ đồ, cháu vẫn cho rằng, cô ấy là cô gái tốt mà, lúc ở Anh quốc chúng cháu từng có dịp qua lại ngắn ngủi, cháu đánh giá cao Tình Vân!"



Giáo sư Phương tháo kính đen xuống, vuốt vuốt hai mắt mỏi nhừ, nói với Jane: "Tiểu thư Jane, Tình Vân có bạn tốt như vậy, tôi cảm thấy rất vui vẻ yên tâm, nhưng mà chúng tôi cũng không thể không biết thân biết phận...”



"Bác trai!" Jane lại ngắt lời của giáo sư Phương, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng: "Không quản các vị có tiếp nhận sự trợ giúp của cháu hay không, cháu cũng sẽ kiên quyết làm, đến ngày mà Tình Vân không có chuyện gì."



Bà Phương cảm động đến nước mắt trong mắt di động, "Tiểu thư Jane, cô để cho một bà già như tôi nên nói cái gì cho phải!"



"Vậy thì cái gì cũng không cần nói!" Jane dịu dàng cười, ôm lấy bà Phương: "Bác trai, bác gái, chúng ta mau vào đi thôi, sắp mở phiên toà rồi, Tình Vân hẳn là cũng đến, các người phải cho cô ấy dũng khí!"



Bà Phương bừng tỉnh, lau lau khóe mắt, "Đúng vậy, cô nói không sai, lão Phương, chúng ta vào đi thôi."



Cận Tử Kỳ thờ ơ lạnh nhạt đối với ba người thân thiện với nhau ở bên kia, Jane lại giống như một con rắn hổ mang xinh đẹp, xoay quanh giữa vợ chồng nhà họ Phương không biết chút gì, khè khè mà phun cái lưỡi rắn đỏ ngầu.



"Cũng chỉ có ông bà già hồ đồ này mới cho rằng người phụ nữ đó là Quan Âm Bồ Tát tại thế."



Doãn Lịch ở ngay bên cạnh, nheo mắt ngước nhìn bên kia Jane đang dìu bà Phương vào toà án, cười lạnh một tiếng.



Cận Tử Kỳ thu hồi ánh mắt, "Chúng ta cũng vào đi thôi, về phần mục đích của cô ta, chốc lát nữa sẽ biết."