Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 32 : Cận tử kỳ quật cường
Ngày đăng: 19:09 19/04/20
Editor: tamthuonglac
Lông mày Cận Chiêu Đông nhíu chặt: "Lời nói của con có ý gì, cái gì gọi là chưa lập gia đình đã sinh con?"
"Chẳng lẽ sự thật phát sinh không phải đúng như vậy sao?" Khóe miệng Cận Tử Kỳ đưa ra nụ cười tự giễu: "Trên đời vách tường cũng không tránh khỏi bị gió lùa, ngài cho rằng chuyện này có thể lừa gạt nhất thời còn có thể giấu diếm được cả đời sao?"
"Con có ý gì? Con muốn nói cho tất cả mọi người là người thừa kế Cận thị ngay từ lúc bốn năm trước sớm đã mất trí nhớ, hay là muốn nói cho họ biết thiên kim Cận gia luôn tuân thủ lễ giáo nghiêm ngặt thậm chí đã làm mẹ của đứa bé!"
Khuôn mặt Cận Tử Kỳ mang nụ cười châm biếm: "Mang chân tướng đè nén ôm khư khư trong lòng nhiều năm nói ra không tốt sao?"
Nhưng, đáp lại lời cô cũng không phải là sự tán thành của Cận Chiêu Đông mà là những tấm ảnh đập vào mặt cô một cách tàn nhẫn.
"Cận Tử Kỳ, ta đem tất cả hi vọng và tự hào gửi gắm lên trên người của con, con lại định báo đáp ta như vậy sao?"
Cận Chiêu Đông bởi vì quá tức giận mà giọng nói run rẩy:
"Con nghĩ rằng ta không biết? Con oán hận tất cả mọi thứ đã hại con biến thành như bây giờ, cho nên con muốn phá hủy ta, phá hủy Cận gia, phá hủy Cận thị mới cam tâm!"
Cận Tử Kỳ nhắm mắt lại, không nhìn tới sắc mặt tức giận của Cận Chiêu Đông.
Sau đó cô chợt nghe âm thanh buồn bã phát ra nặng nề, cô mở mắt thì chứng kiến Cận Chiêu Đông suy sụp ngồi ở trên ghế sofa.
Ông dùng tay miết giữa lông mày, mệt mỏi vô lực: "Cắt đứt việc qua lại với người đàn ông này, sau đó tiếp nhận sự sắp đặt tương thân."
Cận Tử Kỳ lẳng lặng nhìn qua không biết là Cận Chiêu Đông vì quan tâm mình hay đang vì tương lai Cận thị, thật lâu sau, mới nhả ra một câu hỏi thăm:
"Lời nói dối cuối cùng có một ngày sẽ bị vạch trần, cha cảm thấy đến lúc đó con hoặc là Cận thị còn sẽ có đường lui sao?"
Sắc mặt Cận Chiêu Đông khẽ chấn động, ánh mắt bức bách không nhìn tới Cận Tử Kỳ:
"Tương lai khi con lấy chồng, đứa nhỏ sẽ ở lại Cận gia, mẹ của con sẽ chăm sóc thật tốt cho đến khi nó trưởng thành."
Không hổ là người nắm quyền Cận gia, ngay cả nỗi lo về sau cũng vì cô mà xoá bỏ, vậy cô có phải nên nói tiếng cám ơn hay không?
Cận Tử Kỳ cúi đầu, sự châm biếm từ khóe miệng lan tràn đến đáy mắt, khuôn mặt tràn đầy nét cổ điển ẩn ở trong bóng tối.
"Mặc dù hiện tại mà nói, cô ấy không phải là con gái ruột của ngài."
Cận Tử Kỳ ra khỏi thư phòng, mới vừa khép cửa lại thì nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh vật nặng rơi xuống đất.
Xem ra cô thật sự sắp dồn ép Cận Chiêu Đông đến điên rồi........
Lưng cô tựa vào trên cửa, ngẩng đầu nhắm mắt lại, mái tóc dài từ bả vai trượt xuống đến eo.
Sau đó giác quan thứ sáu nói cho cô biết có một ánh mắt nào đó nhìn cô chăm chú, Cận Tử Kỳ mở mắt ra, xoay mặt nhìn sang một góc ở giữa hành lang.
Cận Mỗ Mỗ mặc áo ngủ màu vàng nhạt, chân ngắn ngồi xếp bằng ở trên sàn nhà, bàn tay nhỏ bé đầy thịt đang bế một con gà con màu vàng mệt mỏi muốn ngủ, đôi mắt to đen đang nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ đứng ở trước cửa thư phòng.
Tim Cận Tử Kỳ đột nhiên đau nhói, cô từ từ đi tới, ngồi xổm xuống ở bên chân Mỗ Mỗ:
"Tại sao còn chưa ngủ, chẳng lẽ Mỗ Mỗ muốn ngày mai làm người bạn nhỏ trốn học sao?"
Đầu Cận Mỗ Mỗ đong đưa giống như cái trống lắc, từ trên mặt sàn đứng dậy, mùi sữa thơm mát trên cơ thể nhỏ nhắn mềm mại lảo đảo sắp ngã ôm lấy hai chân Cận Tử Kỳ:
"Mỗ Mỗ nhớ Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ và Kỳ Kỳ không thể xa nhau."
Cận Mỗ Mỗ ngước cái đầu nhỏ lên, như con mèo con nhẹ nhàng cọ qua cọ lại trên đùi của cô, dường như còn chê không đủ, lại đem cái miệng nhỏ non mềm hôn lên hai gò má Cận Tử Kỳ:
"Mỗ Mỗ rất thích Kỳ Kỳ, cho nên Kỳ Kỳ với Mỗ Mỗ cùng ở chung một chỗ không rời xa nhau được không?"
Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn ánh mắt lo lắng sợ hãi của Cận Mỗ Mỗ, nhẹ nhàng ôm lấy nó:
"Ừ, Kỳ Kỳ sẽ ở chung một chỗ với Mỗ Mỗ như từ trước đến giờ."
Cận Mỗ Mỗ không thể chờ đợi được mà vòng lên cổ của cô, cái đầu tròn nhỏ cũng dựa vào vai của cô, trong nháy mắt trên mặt đã tràn đầy hạnh phúc vô cùng vui vẻ:
"Mỗ Mỗ muốn Kỳ Kỳ mua KFC ăn."
Ánh mắt Cận Tử Kỳ dịu dàng vuốt ve cái đầu dưa hấu của Nó, ủ ấm cho bàn tay nhỏ bé của nó: "Được."