Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 334 : Đây không phải ảnh chụp của anh ta?! (2)
Ngày đăng: 19:15 19/04/20
Editor: Tâm Thường Lạc
Ngày hôm sau, Cận Tử Kỳ phải đi Lãnh sự quán của Đức giải quyết thị thực, dự đoán nhanh nhất vài ngày sau sẽ lấy được thị thực.
Từ Lãnh Sự Quán đi ra, Cận Tử Kỳ thở phào nhẹ nhõm, đến thẳng bãi đỗ xe phía trước cách đó không xa lái xe đi.
Trên đường, nhìn thấy có xe cảnh sát ngừng lại ở bên cạnh, còn có cảnh sát đang hỏi người qua đường.
Cận Tử Kỳ cũng không để ở trong lòng, thời điểm đi ngang qua một tòa cao ốc, vừa vặn nhìn thấy trên bảng Led đang tường thuật tin tức mới.
"Hiện tại xin truyền đến tin tức mới khẩn cấp nhất, một bệnh nhân trong phòng giám sát tâm thần loại nặng của bệnh viện Lan Đình khu Kiến Ninh thành phố S, thừa dịp nhân viên y sĩ trông coi nghỉ ngơi đã trốn đi, người bệnh này trước đó có phạm tội, là tội phạm hình sự được phóng thích. Người bệnh tên đầy đủ là Phương Tình Vân, thời điểm trốn đi mặc đồng phục bệnh nhân của bệnh viện, đây là ảnh chụp gần đây nhất của cô ta, người nào nhìn thấy xin lập tức liên lạc cảnh sát qua số 110!"
Trên màn hình TV mặt phẳng cực đại, xướng ngôn viên biến mất, chiếu ra chính là một ảnh chụp bị phóng to.
Trong tấm ảnh, Phương Tình Vân cắt một mái đầu đinh, mặt mũi dễ nhìn, làn da có phần vàng vọt, mỗi khi cười lên nếp nhăn bên khóe môi có chút rõ ràng, trên người của cô ta mặc đồng phục bệnh nhân in ký hiệu đặc biệt của bệnh viện tâm thần.
Ở Phương Tình Vân bị tòa án phán đến bệnh viện tâm thần sau khi, Cận Tử Kỳ cảm thấy giữa các cô cũng coi như có một cái kết, Tần Viễn trở về Pháp, cô cũng từ từ quên đi nhân vật khét tiếng có cái tên Phương Tình Vân này.
Không ngờ, một lần không để ý, cô ta lại có thể trốn ra được!
Nghĩ đến những ân oán gút mắc của mình với cô ta, Cận Tử Kỳ mơ hồ có một loại dự cảm không tốt, dựa vào tính cách cố chấp của Phương Tình Vân, một khi có năng lực cắn trả, rất có thể sẽ tìm những người mà cô ta cho rằng đã từng làm hại cô ta mà báo thù.
Cận Tử Kỳ cô, rất có khả năng có tên trên danh sách.
Cận Tử Kỳ siết chặt chìa khóa xe trong tay, không khỏi bước nhanh hơn.
"Tiểu Kỳ!"
Nghe được tên của mình, Cận Tử Kỳ theo bản năng quay đầu nhìn lại, khuôn mặt hiền lành của bà Tần xuất hiện ở trước mặt cô.
"Tôi còn tưởng rằng tôi mắt mờ nhìn lầm rồi, không ngờ đúng thật là Tiểu Kỳ..."
Bà Tần mừng rỡ cười nói hả hả với bảo mẫu đang dìu bà, sau đó thúc giục: "Nhanh nào, đỡ tôi đi qua đó, tôi không dễ gì mới được nhìn thấy Tiểu Kỳ một lần, có thể sau này cũng sẽ không gặp được."
"Nhìn xem lão phu nhân gấp đến độ này!" Bảo mẫu cẩn thận dìu bà Tần, lúc đến gần nhìn rõ ngũ quan của Cận Tử Kỳ thì đáy mắt đã sáng tỏ, buông bà Tần ra: "Lão phu nhân các người trò chuyện đi, tôi qua bên kia chờ ngài, xong rồi thì gọi tôi một tiếng."
Bà Tần nào còn lòng dạ để ý bảo mẫu, chỉ một lòng dừng ở trên người Cận Tử Kỳ.
Chờ bảo mẫu đi xa chút, trong đôi mắt hơi có vẻ hỗn độn của bà Tần có ánh nước di động, bàn tay thô ráp như vỏ cây già khoác lấy tay của Cận Tử Kỳ, "Con không có chuyện gì là tốt rồi, A Viễn nói con bị bắt cóc, ta lo lắng đến độ ngủ không ngon giấc."
"Ha ha... ha ha... Đều chết hết rồi... Đều chết hết mới phải... Aha ha!"
Tiếng cười điên cuồng của Phương Tình Vân như một loại ma yểm vang lên, cô ta bị cảnh sát kéo xuống từ trên ghế lái, vệt máu từ đỉnh đầu xuống tới mặt, khi toét miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng, càng lộ vẻ khủng bố dữ tợn.
"Ha ha... Cận Tử Kỳ, mày đi chết đi... Đi chết đi... ha ha..."
Từ trong tiếng kêu gọi của bảo mẫu bà Tần từ từ mở mắt ra, đôi mắt, so với ngày trước càng thêm rã rời không có ánh sáng.
Bà chậm rãi quay đầu, khi nhìn thấy Cận Tử Kỳ mới dừng lại, sắc mặt vô cùng tái nhợt, giơ lên bàn tay dính đầy máu tươi.
"Tiểu Kỳ... Tiểu Kỳ... Khụ...khụ..."
Nương theo tiếng ho khan, một ngụm lại một ngụm máu tươi từ trong miệng bà Tần phun ra.
Cận Tử Kỳ quỳ một chân trên đất, tay run rẩy cầm lấy tay của bà Tần, "Cháu ở đây."
Trên mặt bà Tần là nụ cười hiền lành, chỉ là sắc mặt trắng bệch và đôi môi tím xanh tiết lộ tình huống của bà vô cùng gay go.
"Bác không nên nói nữa, xe cứu thương và bác sĩ lập tức tới ngay thôi."
Tay của bà Tần càng ngày càng lạnh, Cận Tử Kỳ dùng hai tay phủ lại, muốn ủ ấm cho tay của bà, sự hoảng sợ lại cuốn trôi thân thể của cô, một giọt nước mắt từ hốc mắt tràn ra, nhỏ xuống hoà vào máu tươi trên mu bàn tay của bà Tần.
Bà Tần khó khăn giật giật môi: "Đứa bé ngoan, khóc cái gì, ta bộ xương già này cũng sắp chết cũng là chuyện bình thường thôi, nếu không phải vì A Viễn, vài thập niên trước ta đã muốn đi theo ba của nó rồi, hiện tại cũng xem là như nguyện.”
"Bác đừng nói như vậy, bác sẽ khoẻ lại, không phải bác nói còn muốn đi sang Pháp ư, ở đâu đó Tần Viễn còn đang đợi bác!"
"Tiểu Kỳ, con không cần tự trách, mặc kệ chuyện của con, đây là nghiệt duyên của A Viễn, nó không có ở đây, đương nhiên chỉ có ta đây người làm mẹ đứng ra thay nó chuộc tội, hiện tại, một mạng đền một mạng, A Viễn và người phụ nữ đó cũng có thể được coi là thanh toán xong rồi."
Hơi thở của bà Tần càng ngày càng yếu, bà ngước nhìn Cận Tử Kỳ, trong ánh mắt loé lên ánh sáng sáng ngời: "Tiểu Kỳ, bao năm qua ta vẫn luôn lừa mình dối người, thật ra ta cũng hiểu được con và A Viễn không thể quay lại được, nhưng ta vẫn yêu cầu xa vời... Ta rất vui, trước khi ta chết còn có thể ở bên cạnh con, như vậy, ta cũng không có cái gì tiếc nuối."
"Bác gái!" Cận Tử Kỳ vội vàng kêu bà Tần: "Bác gái, bác đừng ngủ, bác gái..."
Nhưng, bà Tần ngửa đầu nhìn bầu trời, con ngươi lại từ từ tan đi mất ánh sáng, mí mắt chậm rãi rũ xuống, chút ánh sáng cuối cùng còn sót lại trong đáy mắt cũng rơi rụng thành tro tàn, bàn tay được Cận Tử Kỳ nắm lấy cũng vô lực mà trượt xuống.
"Chết rồi... Cuối cùng chết rồi... Đều chết hết rồi... Chết rồi mới tốt... ha ha!"
Tiếng cười điên loạn ngớ ngẩn kia giống như một khúc hát chia buồn thương tiếc lại đầy châm chọc cứ văng vẳng khắp bầu trời, thật lâu cũng chưa tản đi.