Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 347 : Đại boss phía sau màn (12)

Ngày đăng: 19:15 19/04/20


Ban đêm, Cận Tử Kỳ nằm trên giường, trằn trọc khó ngủ.



Đã là ngày thứ tám nhưng vẫn chẳng có một chút tin tức gì. Việc ông lão kia là bệnh nhân tâm thần quả thực là một sự châm chọc lớn đối với Cận Tử Kỳ. Chỉ có bệnh nhân tâm thần mới đồng ý với suy nghĩ của cô rằng Tống Kỳ Diễn vẫn chưa chết.



Bên phía Đại lục đã liên tục gọi điện thoại thúc giục.



Cận Tử Kỳ ngồi dậy, bước chân trần đi đến trước cửa sổ...



Chẳng lẽ thật sự phải từ bỏ hay sao?



Rốt cục Kỳ Diễn đang ở đâu?



Vì sao tất cả mọi người, tất cả mọi thứ đều nói với mình rằng anh ấy đã mất?



Chẳng lẽ là do mình nghĩ nhiều thôi sao?



Ánh sáng trong mắt Cận Tử Kỳ biến mất, chỉ còn lại một sự âm u, mờ mịt.



Cô từ từ xoay người, đi đến bàn trà, rót một ly nước lạnh, uống xong, cô bước đến ngồi xuống ghế sofa, sau đó thiếp đi lúc nào không hay.



-----



Đêm đã khuya, khoảng hai giờ sáng, trên hành lang khách sạn đột nhiên xuất hiện một vài người đàn ông mặc đồ đen.



Đèn led đỏ đang nhấp nháy trên camera ở góc hành lang từ từ mờ đi.



“Đã sắp xếp ổn thỏa?” Từ phía sau vang lên một giọng nam từ tính có hơi khàn khàn.



Người đàn ông phía trước gật đầu: “Lúc tối tôi đã thêm một ít thuốc ngủ vào nước uống, có lẽ là đã ngủ say.”



Nói xong, anh ta đưa ra một cái phiếu phòng.



Một bàn tay thuôn dài màu lúa mạch đưa ra nhận lấy phiếu phòng, thấp thoáng trong bóng tối là một khuôn mặt điển trai với những đường nét góc cạnh.




“Cứu cứu tôi... Khục khục... Cứu cứu tôi...” Tiếng kêu cứu yếu ớt từ trong xe vọng ra.



Tống Kỳ Diễn cũng bị thương không nhẹ, hắn vịn cửa sổ xe, ngồi xổm xuống. Nhìn thấy tình trạng trong xe, hắn giật mình hoảng sợ.



Phía sau xe rơi đầy vụn thủy tinh, mùi máu tươi và mùi gas pha lẫn vào nhau, chỗ ngồi đã bị nổ thành tro.



Mặt Edward đã hoàn toàn biến dạng, trên mặt anh ta dính đầu máu và mảnh thủy tinh. Hai mắt anh ta nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt, cả người co quắp lại. Thê thảm hơn nữa chính là... Chiếc áo khoác màu đen mà anh đưa cho anh ta bị ngâm trong máu, đã hoàn toàn biến thành màu đỏ sậm.



“Edward...”



Tống Kỳ Diễn muốn bước lên kéo Edward, nhưng ý thức của hắn đang tan rã từng chút một, cuối cùng, hắn gượng không được, ngã xuống.



Trong mê mang, hắn cảm giác được có người đến gần, có bóng người phủ lên người hắn, dường như ai đó đã bước qua hắn để xem xét tình trạng của Ewards trong xe. Hắn muốn mở mắt, nhưng cơ thể lại không theo không chế của bản thân.



Trong tìm thức, hắn cảm nhận được đó là một người đàn ông, dường như người đó đang gọi điện thoại: “Đã xử lý ổn thoả, ngài cứ yên tâm!”



Những lời ngày khiến cho tim Tống Kỳ Diễn run lên, sự cố ngoài ý muốn thế mà lại biến thành một kế hoạch mưu sát.



Đột nhiên, hắn nắm chặt hai tay, muốn chống người dậy để nhìn xem rốt cuộc là ai muốn đưa mình vào chỗ chết, thế nhưng còn kịp dùng sức thì hắn đã rơi vào bóng tối vô tận, bất tri bất giác.



Nghe tiếng nổ mạnh, Lương Nhất Thần lập tức quay lại đường cũ, thuận tiện cứu được Tống Kỳ Diễn đang hôn mê.



Sau đó, cảnh sát đến, bọn họ xem xét những thứ còn lại tại hiện trường, căn cứ vào đó mà nhận định nhầm rằng người chết là Tống Kỳ Diễn.



Sau khi tỉnh lại, Tống Kỳ Diễn cũng không báo bình an với người nha bởi vì lý do an toàn. Hắn đã biết có người muốn hại mình, trước khi bắt được kẻ đó, hắn nhất định phải nấp trong bóng tối.



Từ nhỏ, Lương Nhất Thần đã lớn lên trong đại gia tộc Lykland, cũng có chút ít danh tiếng trong thế giới ngầm ở Châu Âu, muốn giấu một người cũng không phải là khó. Về phía gia đình của Edward, anh ta cũng đã âm thầm sắp xếp ổn thỏa, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.



Về phần tên kia là ai, thật ra, trong lòng Tống Kỳ Diễn cũng đã lờ mờ đoán ra được một vài manh mối.



Chỉ có điều... Hắn không ngờ Cận Tử Kỳ lại một mình đến Berlin...