Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 367 :
Ngày đăng: 19:15 19/04/20
Bệnh viện.
Ngu Thanh Kiều ngồi trên giường ôm hai đầu gối, lặng lẽ nhìn cảnh vật tiêu điều ngoài cửa sổ. Cận Tử Kỳ mở cửa đi vào, nhìn thấy bóng lưng gầy nhom của cô. Ngày được cứu về từ căn biệt thự, Cận Tử Kỳ và Ngu Thanh Kiều chỉ bị thương ngoài da, còn Doãn Lịch thì trúng đạn phải đi cấp cứu. Mấy ngày trôi qua, tất cả mọi người đều gần như bình phục, chỉ mỗi Thanh Kiều là tinh thần không được ổn định.
“Anh ta đã qua cơn nguy hiểm rồi.” Cận Tử Kỳ ngồi bên mép giường.
Ngu Thanh Kiều khẽ phản ứng, nhưng lập tức trở lại trạng thái vô cảm và nhìn ra cửa sổ.
“Thanh Kiều, đã qua cả rồi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
“Em muốn gặp anh ta không?” Cận Tử Kỳ nhẹ nhàng nắm lấy tay Thanh Kiều, đau xót nhìn cô.
Ngu Thanh Kiều không trả lời, nhưng ánh mắt cô lại nói lên tất cả.
“Dù anh ta đang trong tình trạng nguy kịch, nhưng anh ta phải chịu trách nhiệm về tất cả những lỗi lầm mà anh ta đã gây ra. Đợi anh ta bình phục…”
Bởi vì Ngu Thanh Kiều đã đầu quay lại nên Cận Tử Kỳ không nói tiếp nữa. Thanh Kiều nhìn Cận Tử Kỳ, nước mắt lăn dài trên má.
“Chị họ, chị nói xem, tại sao anh ấy lại làm như vậy? Lẽ nào tiền bạc và thế lực lại quan trọng đến thế?
“Không sao nữa rồi, Thanh Kiều.” Cận Tử Kỳ nắm chặt tay cô. “Tính cách cố chấp của anh ta là do những tổn thương mà anh ta chịu đựng lúc nhỏ. Dù anh ta làm hại rất nhiều người, nhưng có một điều chị có thể khẳng định, đó chính là anh ta thật sự thích em.”
“Vậy thì đã sao chứ? Cuối cùng thì anh ấy vẫn không chọn em.” Thanh Kiều cười khổ, ánh mắt đẫm lệ.
“Thế em có muốn gặp anh ta không? Trước khi anh ta bị bắt.”
“Em không biết.” Thanh Kiều im lặng một lúc rồi khẽ thì thào.
Cận Tử Kỳ thấy cô rơi vào tình cảnh khốn khổ như vậy nên cũng không muốn ép cô trả lời nữa. Ngay lúc này, phòng bệnh bên cạnh bỗng vang lên một âm thanh giống như sói hoang đang bị thương, cùng lúc còn kèm theo tiếng ly tách rơi loảng xoảng. Những câu chửi thề bằng tiếng Anh loáng thoáng truyền tới, tiếp theo đó là tiếng đóng sập cửa và kêu la của y tá.
Cận Tử Kỳ không cảm thấy tò mò gì về chuyện này, nhưng ngược lại Thanh Kiều thấy khó hiểu nên lên tiếng hỏi: “Ai đang ở phòng kế bên mà ồn ào thế?”
Kết quả, Tuệ Thông lại mỉm cười nhìn Cận Tử Kỳ, sau đó nói với Tống Kỳ Diễn: “Nữ thí chủ là người có số phú quý, luôn được hưởng phúc. Dù khoảng thời gian trước có bấp bênh, nhưng quãng đời còn lại, vợ chồng hoà thuận, con cháu đầy đàn.”
Những lời tốt đẹp như vậy Cận Tử Kỳ nghe qua không ít. Những người cô gặp là những người tự xưng cao tăng hoặc là những kẻ bán hàng rong tự xưng cao thủ nên cô cũng chẳng mấy để tâm. Cô gật đầu chào Tuệ Thông, sau đó kéo tay Tống Kỳ Diễn: “Không còn sớm nữa, chúng ta mau đi thôi.”
Sau khi Tống Kỳ Diễn nghe thấy Tuệ Thông nói vậy, hắn cũng không mấy hứng thú nữa, liền cẩn thận dìu Cận Tử Kỳ xuống bậc thang.
“Cái thai của nữ thí chủ là nhân trung long phượng, sau này sẽ là người ăn trên ngồi trước!”
Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn nhìn nhau cười, sau đó quay đầu lại nhìn Tuệ Thông: “Cảm ơn những lời tốt đẹp của đại sư.”
“Tin được thì tin, không được thì thôi, bần tăng không miễn cưỡng hai vị.” Tuệ Thông cười ha ha.
Nói xong, ông quay người bước vào Đại Điện.
“Đúng là lạ đời, em còn tưởng ông ấy sau khi cho lời khuyên thì đòi thêm chút tiền nữa chứ.” Cận Tử Kỳ nói.
“Có thể là cao tăng thật thì sao?” Tống Kỳ Diễn vén tóc cô lên.
Nói xong, hai người quay qua nhìn nhau rồi cười phá lên. Hai người xuống núi, Tống Kỳ Diễn một mình đi đến bãi đổ xe. Hắn bảo Cận Tử Kỳ đứng đợi, không muốn để cô mệt. Cận Tử Kỳ đứng đợi, trong lúc vô tình nhìn thấy một đôi nam nữ đang đi về phía này.
Người nam tướng mạo rắn chắc, cẩn thận dìu người nữ đang mang thai. Người nữ thì liếc anh ta một cái, còn mở miệng trách móc mấy câu. Người nam chỉ biết cười một cách ngốc nghếch. Người nữ bỗng nhìn qua phía Cận Tử Kỳ, bốn mắt nhìn nhau rồi cùng đều ngẩn người.
Cận Tử Kỳ không ngờ rằng sau gần một năm mình lại có thể gặp được Kiều Niệm Chiêu ở đây. Kiều Niệm Chiêu mặt biến sắc, sau đó vội quay đầu, kéo người nam đi về hướng khác. Đã lâu như vậy không gặp nhau, nhưng Cận Tử Kỳ vẫn nhận ra sự thay đổi của Kiều Niệm Chiêu.
Không nhìn thấy khí chất ngời ngời như trước đây, cũng không còn khoác lên người những trang phục đắt tiền, nhưng quanh cô ta tràn đầy dư vị của hạnh phúc. Cận Tử Kỳ chợt nhớ tới rất nhiều người. Có những người vội vã lướt qua cuộc đời cô, có những người giữ vị trí quan trọng đối với cô, cũng có những người đã về với cát bụi.
Cuối cùng, Cận Tử Kỳ nhìn thấy Tống Kỳ Diễn từ trên xe bước xuống. Cô sẽ nắm tay người mình yêu đi hết quãng đời còn lại. Đó là linh hồn cô, là tất cả những gì của cô. Hắn đứng dưới ánh hoàng hôn, trên gương mặt tuấn tú kia nở một nụ cười ấm áp. Hắn bước qua, đưa tay về phía cô. Cận Tử Kỳ nắm chặt lấy tay Tống Kỳ Diễn.
Có đôi khi, kết thúc lại là một sự bắt đầu hoàn toàn mới!