Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 37 : Sáu mươi giây, mang cô bỏ trốn

Ngày đăng: 19:09 19/04/20


Editor: tamthuonglac



Tống Kỳ Diễn bởi vì thăm dò ý cô mà nhíu nhíu mày, trên mặt cũng gợn sóng nhưng bình tĩnh không sợ hãi.



Thế nhưng trong đôi mắt sâu thẳm của hắn giống như ẩn chứa vô số điều bí mật, khiến cho đáy lòng Cận Tử Kỳ càng phát ra hiếu kỳ rõ rệt.



Chẳng lẽ trước khi cô mất trí nhớ, họ thực sự biết nhau sao?



Cận Tử Kỳ mới vừa mở ra cánh môi, còn chưa phát ra tiếng, trước mắt đột nhiên tối sầm. Ngay sau đó vang lên tiếng thổn thức ồn ào.



Không biết nguyên do bởi vì sao, toàn bộ phòng tiệc bỗng nhiên rơi vào bóng tối.



Nhịp tim Cận Tử Kỳ hơi chậm lại, bởi vì tay của cô trong nháy mắt bị nắm lấy.



Bàn tay hơi lạnh của cô được bao lấy cảm nhận được sự ấm áp khô ráo, sự ấm áp không tên này khiến cho cô trong phút chốc ngừng giãy dụa.



Tầm mắt tối đen không thấy rõ sự vật.



Nhưng trước tiên cô lại biết rõ người nắm tay mình là ai.



Hay là trong lòng cô thực sự luôn luôn khát khao Tống Kỳ Diễn nắm tay của mình?



"Mạch điện có chút trục trặc, vô cùng xin lỗi, xin các vị chờ trong một phút."



Giọng nữ phát thanh dịu dàng truyền đến trấn an lòng người, phòng yến hội mới từ từ yên ổn bình tĩnh lại.



Một phút đồng hồ, Cận Tử Kỳ căn bản không kịp có thời gian tính toán.



Nhưng cô biết rõ, cô bị bàn tay to mạnh mẽ của Tống kỳ Diễn nắm lấy chạy đi không biết đâu là phương hướng.



Sáu mươi giây, Tống Kỳ Diễn một giây cũng không lãng phí, mà cô, một giây tim cũng không ngừng đập dồn dập dữ dội.



Đèn pha lê một lần nữa sáng trong chói mắt như tuyết, toàn bộ đại sảnh được chiếu sáng rực rỡ.
"Theo một trong giới tứ đại tạp chí Tài chính và Kinh tế《 Tuần San Thương Mại 》tổ chức đánh giá tài sản của những người giàu có nhất, năm gần đây vị trí Top mười người giàu có được bình chọn luôn luôn ổn định trước kia chắc chắn xảy ra biến động..."



"Có được câu lạc bộ Golf xa hoa nhất ở mười lăm quốc gia trên toàn thế giới, định mức kinh doanh của năm rất cao ước chừng gần một trăm triệu đô la Mỹ, dưới danh nghĩa thị trường sản xuất công nghiệp gần như đã thâm nhập đến các quốc gia toàn cầu, người này có được vốn ròng hàng tỷ đô la, bản thân có cơ hội tiến lên Top mười nhà tư bản công nghiệp trẻ tuổi hiện là Hoa kiều đang sống tại Paris mang quốc tịch Pháp tiên sinh Tần Viễn..."



Cận Tử Kỳ tập trung nhìn chằm chằm cái tên chiếu trên màn hình LED, đột nhiên một tiếng thét chói tai chiếm cứ thính giác của cô!



Cận Tử Kỳ hoàn hồn trở lại từ trong hoảng hốt mới phát hiện bản thân mình chẳng biết lúc nào lại bước ra khỏi lối đi bộ một bước.



Một chiếc xe hơi loé ra ánh đèn chói mắt đang đấu đá lung tung mạnh mẽ xông tới phía của cô.



Ánh sáng đèn dữ dội phóng đại vô trong mắt Cận Tử Kỳ, cô không kịp làm ra bất kỳ cử động gì để né tránh.



Cánh tay nhỏ gầy cách lớp áo tây trang bị lôi qua nặng nề, trong phút chốc khi chiếc xe đang lao nhanh cùng cô lướt qua nhau, thân thể của cô lập tức được một lực đạo trầm ổn kéo về phía sau.



Giày cao gót bất ngờ không kịp chuẩn bị lảo đảo thối lui, tưởng rằng sẽ phải ngã xuống, tiếng kinh hãi còn nghẹn ở cổ họng, cô đã được ôm vào trong một lồng ngực rắn chắc cường tráng, sau lưng một đôi tay duỗi ra cố định bờ eo của cô vững vàng.



Hơi thở mát lạnh mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt phun ở bên tai cô.



Trong đầu Cận Tử Kỳ chợt lóe lên hình ảnh mơ hồ tương tự với vừa rồi, cô dường như nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ thể thao màu trắng tay mắt lanh lẹ bắt lấy một cô gái qua đường quốc lộ, ôm cô ấy vào trong lòng.



Nhưng cô còn chưa kịp nhìn cho rõ là ai, hình ảnh này trong đầu của cô lập tức biến mất không dấu vết.



Nhanh đến nỗi cho dù cô chạy như bay đưa tay để bắt lấy cũng không làm nên chuyện gì.



Trong khoảnh khắc kia cô biết mình nhớ ra cái gì đó, rồi trong nháy mắt cô lại quên sạch!



Bên hông bị đôi tay cường tráng siết lại, sau lưng cách lớp quần áo đã dán chặt vào một lồng ngực nóng hổi đốt cháy trái tim cô.



Cận Tử Kỳ chưa tỉnh hồn quay đầu lại, đôi mắt đẹp miệt mài theo đuổi nhìn thẳng vào con ngươi sâu thăm thẳm của Tống Kỳ Diễn, hô hấp của họ quanh quẩn cùng một chỗ, sầu triền miên:



"Chúng ta trước đây nhất định đã gặp qua, có đúng hay không?"