Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 373 :
Ngày đăng: 19:16 19/04/20
Người đàn ông chưa thỏa mãn dục vọng dễ dẫn đến mâu thuẫn gia đình.
Cận Tử Kỳ cảm thấy gia đình mình là minh chứng rõ ràng nhất cho câu nói này.
Cô quay đầu nhìn chiếc đồng hồ báo thức treo trên tường, kim giờ chỉ số tám, kim phút chạy đến số mười hai, leng keng một tiếng giống như tiếng chuông vang lên từ lâu đài cổ, huyệt thái dương của Cận Tử Kỳ nảy lên.
Vừa đúng hai mươi bốn tiếng - Hai mươi bốn tiếng Tống Kỳ Diễn “bỏ nhà ra đi”
Cận Tử Kỳ đặt bánh mì trong tay xuống, cô chỉ mới ăn có một ít, hoàn toàn không có chút khẩu vị nào.
Hiếm khi vào khoảng thời gian này cô không đến nhà họ Cận.
Cận Mỗ Mỗ đi một bước là quay đầu lại ba lần vẻ không muốn đi học, nhưng cuối cùng vẫn bị ép ngồi vào trong xe và đưa đến trường học.
Trên ban công lầu hai, Tống Tiểu Bảo đang nằm phơi nắng trên một chiếc ghế được thiết kế đặc biệt cho mình.
Cận Tử Kỳ đến phòng em bé thấy Mạch Mạch vẫn đang ngủ.
Lúc đi được một nửa, cô nhớ ra hầu như không thấy vị khách nhỏ kia trong nhà mình nữa.
Buổi tối Trác Tiểu Phàm luôn ngủ cùng với Cận Mỗ Mỗ, sau khi Cận Mỗ Mỗ đi học thì không còn thấy bóng dáng của Trác Tiểu Phàm nữa.
Cậu bé đi đâu rồi?
Cận Tử Kỳ không khỏi có chút lo lắng, vừa định bảo quản gia đi tìm thì nghe tiếng sột soạt ở sau một cái cây to, cô đi đến gần xem thì phát hiện Trác Tiểu Phàm đang đang ngồi quay lưng với cô, cậu bé đang ngồi xổm dùng cái xẻng nhỏ đào đất.
“Tiểu Phàm, con ở đây làm gì vậy?”
Mặt Trác Tiểu Phàm dính đầy cát bẩn nhưng đôi mắt lại vô cùng sáng, đôi mắt vừa đen vừa long lanh ấy nhìn Cận Tử Kỳ, lúc cậu bé mở miệng trả lời để lộ ra hàm răng trắng đều.
“Con đang đào hố nổ, một lát nữa con sẽ đào chiến hào chống tăng nữa!”
“Chiến hào chống tăng?” Cận Tử Kỳ khó hiểu hỏi lại.
Trác Tiểu Phàm gật đầu, chỉ về phía cái hố cách đó không xa “Chính là cái đó, có thể trì hoãn sự tấn công của quân đội bọc thép.”
Cận Tử Kỳ: “…”
Cận Tử Kỳ bỗng nhớ lại, vừa nãy, lúc cô vào nhà bếp lấy đồ ăn sáng vô tình nghe người giúp việc nói có người thợ làm vườn nào đó sáng sớm đã bắt đầu cắt tỉa hoa trong vườn, nhưng kết quả không cẩn thận bị ngã chỏng gọng.
Cận Tử Kỳ nhìn qua, theo như những gì cô thấy thì đã không còn miếng đất nào còn toàn vẹn nữa.
Cô đẩy cửa ra, Tống Kỳ Diễn vẫn nằm đó thở khò khè.
Hai ngày nay, rốt cuộc hắn đã làm gì mà mệt mỏi như vậy chứ?
Cận Tử Kỳ lấy đồ của mình và quyết định đêm nay sẽ “ngủ riêng”
-----
Tống Kỳ Diễn bị một cơn ác mộng làm cho bừng tỉnh.
Đều là “chủ ý dỏm” của Doãn Lịch làm hắn ở khách sạn hai ngày một đêm, còn nói Cận Tử Kỳ sẽ sốt ruột lắm, có thể sẽ báo cảnh sát, đến lúc đó hắn xuất hiện, Cận Tử Kỳ sẽ ôm hắn mừng đến phát khóc…
Kết quả thì sao? Hắn phải ngồi căng mắt đợi ba mươi sáu tiếng đồng hồ, Cận Tử Kỳ lại không có chút động tĩnh gì.
Khó khăn lắm mới về tới nhà, muốn cho cô bất ngờ, kết quả mệt quá nên ngủ quên mất.
Tống Kỳ Diễn sờ sờ bên cạnh, kết quả lạnh như băng, Cận Tử Kỳ căn bản không hề về nhà ngủ.
Hắn đi tắm rồi thay quần áo ra, ra khỏi phòng ngủ nhìn về phòng em bé.
Trong phòng em bé, vì tiện cho việc chăm sóc em bé nên có bố trí một chiếc giường đơn.
Tống Kỳ Diễn lặng lẽ mở cửa liền nhìn thấy Cận Tử Kỳ quay lưng về phía cửa đang nằm ngủ.
Trong chiếc nôi, Tống Mạch Mạch đột nhiên mở mắt.
Tống Kỳ Diễn giật mình, vội vàng làm động tác “suỵt” với Tống Mạch Mạch, Tống Mạch Mạch không phối hợp với hắn, con bé mở miệng khóc, Tống Tiểu Bảo bên cạnh cũng bị làm cho tỉnh giấc, cậu bé bất mãn hừ hừ vài tiếng.
Tống Kỳ Diễn không ngừng làm cái này cái kia nhưng làm gì cũng không có tác dụng.
Hắn vừa quay người hắn đã thấy Cận Tử Kỳ ngồi trên giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, sau đó cô bước xuống giường, đi ngang qua hắn rồi đến bên cạnh giường của Tống Mạch Mạch, cô bế Mạch Mạch đến bên giường Tiểu Bảo và vỗ vỗ cậu bé.
Hai đứa bé như cảm nhận được sự trấn an của mẹ nên nhanh chóng ngủ lại.
Tống Kỳ Diễn thấy Cận Tử Kỳ chăm sóc con thì cởi giày leo lên giường chỉ để lộ ra cái đầu, hắn nhìn Cận Tử Kỳ với ánh mắt trông chờ được “sủng hạnh”.
Cận Tử Kỳ đặt con xuống, lạnh nhạt liếc hắn một cái: “Nếu anh muốn trông con thì anh trông đi.”
Nói xong, cô không để ý đến ánh mắt oán trách của Tống Kỳ Diễn mà đẩy cửa đi ra.
Tống Kỳ Diễn cảm thấy trong lòng rất khó chịu, hắn trằn trọc ngước đầu nhìn trần nhà, nhất định đêm nay mất ngủ rồi!