Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 380 : Hiệp ước gia đình mỹ mãn

Ngày đăng: 19:16 19/04/20


Tống Kỳ Diễn với tinh thần sảng khoái đi xuống lầu thì nhìn thấy đứa con trai lớn đang nhìn mình như kẻ thù.



Đặc biệt là...



Kiểu tóc dưa hấu ở trên đầu thằng bé nhìn rất bắt mắt.



“Sao lại bất cẩn như vậy? Dập đầu rồi hả?”



Tống Kỳ Diễn đưa tay lên đầu cậu bé nhưng đã bị Cận Mỗ Mỗ hất ra.



Cận Mỗ Mỗ vẫn trừng mắt nhìn hắn.



Tống Kỳ Diễn ngượng ngùng rút tay về, hắn đút hai tay vào túi rồi buồn bã đi vào phòng ăn.



Cận mỗ Mỗ từ trên ghế sofa trượt xuống rồi cũng đi theo sau.



“Trác Tiểu Phàm đâu? Sao không thấy con chơi với cậu ấy?”



“Sáng nay Tiểu Phàm đã về nhà rồi.”



“Sớm vậy sao? Sao không chào chúng ta một tiếng?” Tống Kỳ Diễn nói giọng trách cứ.



Cận Mỗ Mỗ ngẩng đầu, liếc mắt nói: “Hừ, rõ ràng là tại ba ngủ quên mà.”



Tống Kỳ Diễn nheo mắt nói: “Tạo phản à?”



Cận Mỗ Mỗ lại trợn mắt, cậu bé trực tiếp bước đi một cách nghênh ngang.



“Ranh con…” Tống Kỳ Diễn nói thầm.



“Chào buổi sáng, Chủ tịch!”



Tống Kỳ Diễn quay đầu lại thì thấy bảo mẫu đang dắt tay Tống Tiểu Bảo đi dạo ở bên ngoài về.



Tống Tiểu Bảo bước đi không cần người vịn, cậu bé bước những bước đi vững chắc.



Tống Kỳ Diễn thấy mà mềm lòng, hơn nữa lại vừa chịu sự lạnh nhạt của con trai lớn nên càng thuận mắt với Tống Tiểu Bảo.



Hắn đi đến bế Tống Tiểu Bảo lên rồi nựng hai má cậu bé.



“Tiểu Bảo à, lớn lên con tuyệt đối không được giống anh con đấy biết chưa? Phải biết kính già yêu trẻ nhé.”



Tống Tiểu Bảo kinh ngạc nhìn Tống Kỳ Diễn, cậu bé mím chặt môi và khuôn mặt cũng đỏ bừng lên.



Bỗng âm thanh gì đó vang lên.



Tống Kỳ Diễn nhíu mày: “Mùi gì thế?”
Trâu Hướng một tay nghe điện thoại, một tay vẫn gõ bàn phím, không được lãng phí bất kỳ giây phút nào.



Một âm thanh như tiếng của ác ma vang lên bên tai: “Thư ký Trâu, ba phần mười.”



“A…” Trâu Hướng khóc không ra nước mắt, cúp điện thoại, tiếp tục đánh máy.



Trong phòng làm việc là một khúc nhạc hoàn toàn trái ngược với không khí căng thẳng bên ngoài.



Tống Kỳ Diễn đặt điện thoại xuống rồi dựa người ra ghế, ngón tay làm như vẻ đang đánh đàn trên tay vịn của chiếc ghế.



Một lát sau, hắn mở mắt ra rồi gọi cho thư ký Trâu một lần nữa.



“Thư Ký Trâu, cậu còn hai phần mười số tiền thưởng cuối năm.”



Ba phút sau, cửa văn phòng được đẩy ra.



Trâu Hướng cầm một chồng giấy A4, tâm trạng lo lắng bước vào: “Đến đây, đến đây!”



-----



Mười phút sau, Tống Kỳ Diễn mãn nguyện đóng tập “Hiệp ước gia đình mỹ mãn” lại và yên lặng chờ Cận Tử Kỳ đến.



Một tiếng sau, Cận Tử Kỳ đúng hẹn xuất hiện trước cửa phòng làm việc.



Tống Kỳ Diễn thấy bóng dáng nhỏ nhắn, cao gầy của cô phản chiếu sau lớp kính thủy tinh của văn phòng liền vội vàng đứng dấy sửa sang lại quần áo.



Hắn định chạy đến mở cửa cho Cận Tử Kỳ, vừa chạy được hai bước thì vội quay lại.



Hắn bây giờ đang là người chiếm ưu thế, không thể dễ dàng thỏa hiệp với cô được.



Nếu không, sau này cô sẽ cưỡi lên đầu hắn mất.



Thế là hắn lại ngồi xuống ghế sofa, cầm tách café lên và lật cuốn tạp chí đang đặt trên bàn, hắn nói một cách chậm rãi: “Vào đi.”



Cận Tử Kỳ đẩy cửa đi vào thì chỉ thấy cái ót của Tống Kỳ Diễn.



Tâm trạng cô vốn không tốt thì giờ đây lại càng tệ hơn.



Cô trực tiếp đi đến trước mặt Tống Kỳ Diễn rồi ngồi xuống: “Có chuyện gì, nói đi.”



Tống Kỳ Diễn đặt tách café trong tay xuống rồi đứng dậy, cố gắng khống chế tốt giọng nói của mình, đồng thời, hắn ta cũng cố hết sức thể hiện sự lịch lãm trong mỗi một bước đi. Tống Kỳ Diễn đi đến bàn làm việc, cầm tờ giấy đưa cho Cận Tử Kỳ: “Nếu không có vấn đề gì thì ký tên đi.”



Cận Tử Kỳ liếc hắn với dáng vẻ hồ nghi: “Cái gì đây?”



“Xem đi rồi sẽ biết.” Tống Kỳ Diễn ngồi xuống ghế sofa ra vẻ cao thâm, không thèm liếc nhìn cô lấy một cái.