Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 44 : Tống lão đệ?!
Ngày đăng: 19:10 19/04/20
Editor: tamthuonglac
Buổi chiều ngày hôm sau Doãn Lịch đã đến Cận gia sớm hơn một chút, dĩ nhiên là vì cùng Cận Tử Kỳ cùng nhau đi tới bến tàu.
"Anh cho là em không thích loại xã giao này."
Khi Doãn Lịch nhận lấy hành lý của Cận Tử Kỳ thì liếc cô một cái: "Để tiểu thanh mai giúp bạn không tiếc cả mạng sống cũng được!"
Cận Tử Kỳ cười mà không nói, hai bên ngầm hiểu lòng nhau.
Mãi đến lúc bọn họ đến bến tàu, trên du thuyền xa hoa đã có sẵn rất nhiều người, một loạt tiếng nói tiếng cười.
Nhìn thấy trên thân tàu ba chữ lớn "Nguyệt Thực Hào" đỏ thắm, Cận Tử Kỳ vừa ngẩng đầu lại thấy đứng bên cạnh mạn thuyền nhóm danh viện áo váy lụa màu tung bay: "Xem ra ba ngày bốn đêm sẽ là một cuộc kháng chiến trường kỳ."
Doãn Lịch mắt chứa ý cười đảo qua đó, ánh mắt anh toả sáng ám muội hướng đến đám thục nữ: "Nữ chiến sĩ chân chính nếu dám đối mặt với các loại hâm mộ ghen ghét."
Cận Tử Kỳ kéo khóe môi không nói tiếp, sau khi đăng ký xác nhận thân phận, đi theo sau các khách quý khác lên thuyền.
Tìm được phòng riêng của mình sắp xếp hành lý xong, Cận Tử Kỳ mới cùng Doãn Lịch đến trên boong tàu hóng mát.
Hầu như hai người mới vừa bước lên boong tàu đã thành tiêu điểm chính, phần lớn nhìn đến Doãn Lịch là ánh mắt ngượng ngùng ái mộ, còn ánh mắt dành cho Cận Tử Kỳ ngoại trừ bát quái cũng là xem cuộc vui thông cảm giễu cợt.
"Cô ấy đúng là có can đảm đến thật, lần này đại thọ của Tống lão có khả năng sẽ tuyên bố việc chuyển nhượng quyền thừa kế của Tống gia, chuyện hôn sự của Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu quyết định chắn chắn như đinh, nếu là tôi thì đã trốn ở trong nhà không ra đây để bị mất mặt xấu hổ!"
Trên mặt Cận Tử Kỳ trước sau vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt, ung dung tự tại, giống như không nghe thấy những lời xì xào bàn tán gần đó, vẫn đi đến một góc boong tàu ngắm nhìn phong cảnh nơi xa.
"Nói em vài câu như vậy thì không chịu nổi à?"
Doãn Lịch dù bận rộn vẫn ung dung sáp đến gần, Cận Tử Kỳ nhận lấy nước chanh anh đưa cho mình, liếc anh ta một cái: "Thân em vẫn chưa có luyện thành kim cương bất hoại."
"Chú Doãn, ngài mạnh khỏe." Kiều Niệm Chiêu khẽ cúi người xuống ân cần thăm hỏi, khách quan so với Cận Tử Kỳ càng lễ độ khuôn phép hơn.
Nhưng mà Doãn Quốc Bình chỉ nhàn nhạt gật đầu, nhìn cũng không thèm nhìn Kiều Niệm Chiêu một cái.
Kiều Niệm Chiêu lập trường có chút xấu hổ, Tô Hành Phong ở phía sau nhéo nhéo lòng bàn tay cô âm thầm cho cô khích lệ, cô mới bất đắt dĩ khẽ động khóe miệng, nở một nụ cười cho hắn yên tâm.
Cận Tử Kỳ mắt thấy một màn tình chàng ý thiếp, không phát biểu bất kỳ cảm tưởng gì.
"Chú Doãn, ông ngoại đang ở trong phòng cùng thư ký đánh cờ, biết rõ ngài đã tới ông ấy nhất định rất vui mừng!"
Tô Hành Phong muốn làm chủ nhà tận tình, Doãn Quốc Bình lại phất phất tay, cự tuyệt ý tốt anh ta muốn dẫn đường, sau đó quay đầu lại hướng đến cầu thang đầu kia lớn tiếng gọi: "Tôi nói Chiêu Đông này, ông lớn tuổi đi đứng cũng không nhanh nhẹn nữa rồi?"
Cận Chiêu Đông cũng tới?
Cận Tử Kỳ và Doãn Lịch đưa mắt nhìn nhau, thậm chí ngay cả Kiều Niệm Chiêu và Tô Hành Phong cũng đều kinh ngạc nhìn sang.
Chỉ thấy Cận Chiêu Đông cũng là toàn thân ăn mặc thoải mái, đi lên boong tàu. Khoảnh khắc Cận Tử Kỳ nhìn thấy Cận Chiêu Đông chẳng biết tại sao đột nhiên nhịp tim bắt đầu gia tăng tốc độ.
Cận Chiêu Đông đi vài bước, bỗng dưng dừng lại, nghiêng đầu xuống phía dưới cầu thang nói: "Tống lão đệ, đều là người nhà với nhau, không cần xem như người ngoài, cậu cũng lên đây đi."
Trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, dư quang nơi khoé mắt Cận Tử Kỳ thờ ơ đảo qua.
Sau lưng Cận Chiêu Đông một người đàn ông trẻ tuổi từ từ đi ra, mặc áo thun thể thao màu xám nhạt, hai tay đút vào trong túi quần, kính râm cực lớn gần như che lại hơn phân nửa khuôn mặt hắn, dưới sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng chém gọt mím lại.
Cận Tử Kỳ khi nhìn rõ người vừa đi tới, cái ly đế cao trong tay mất thăng bằng, thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.
Từ khi nào thì Tống Kỳ Diễn và cha cô tốt đến mức gọi nhau huynh đệ?!