Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 47 : Con đã trở về, cha!
Ngày đăng: 19:10 19/04/20
Editor: tamthuonglac
Mặc dù tối mai mới là thọ yến chính thức, nhưng trên thực tế các vị khách quý được mời trong đêm nay đều tới đây ân cần thăm hỏi Tống Chi Nhậm.
Giữa đám người muôn hình muôn vẻ, ánh mắt Cận Tử Kỳ lưu chuyển chẳng có mục tiêu, giống như đang tìm kiếm cái gì đó bất quá hai mắt lại giống như là lơ đãng mà lướt qua.
"Sao vậy, liên tục ngây ngây ngô ngô, còn chưa tỉnh ngủ hả?"
Doãn Lịch đi tới nhẹ nhàng đụng một cái vào bả vai cô, sau đó ân cần hỏi thăm.
Cận Tử Kỳ lắc lắc đầu, trên mặt đã lộ rõ vẻ mệt mỏi: "Ừ, anh gặp cha của em nói một tiếng, em đi về trước."
"Một mình có được không?"
Cận Tử Kỳ cười yếu ớt đáp lại, tạm biệt Doãn Lịch xong lập tức rời khỏi phòng ăn.
Lúc này cô không trở về phòng, mà là đi trên boong thuyền hóng mát.
Kết quả vừa đi lên cầu thang lại thấy được bên cạnh mạn thuyền có đốm lửa nhỏ lúc sáng lúc tối lượn lờ.
Tốc độ bước chân của Cận Tử Kỳ chậm lại, nhưng người dựa ở mạn thuyền đang hóng gió rõ ràng đã nghe được tiếng bước chân, dưới ánh đèn sáng tắt chập chờn ở boong tàu, quay đầu lại.
Tống Kỳ Diễn bị gió biển thổi khá xốc xếch, đầu mày cao khẽ nhăn, ánh mắt hơi có vẻ mê ly, giống như quý tộc Châu Âu trong những bộ phim trắng đen thuở thập niên ba mươi bước ra.
Cận Tử Kỳ từ từ dừng bước, cô để ý đến phía tay trái Tống Kỳ Diễn vẫn còn cầm một chai rượu mang ký hiệu Hennessy, chân mày không khỏi nhíu lên.
Nhưng cô không nói gì thêm, chỉ hơi khựng lại, sau đó liền xoay người đi trở về.
Bước chân của Cận Tử Kỳ lúc ban đầu ung dung thong thả về sau càng rối loạn, bước chân trầm ổn sau lưng càng đi nhanh đến gần, khi trái tim của cô gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lại bị một sức mạnh cường đại đến không cách nào phản kích tiến lên giam cầm vô trong lồng ngực.
Không kịp phát ra bất kỳ thanh âm nào, hai tay Tống Kỳ Diễn đã buộc chặt, hắn cúi đầu vùi vào chiếc gáy thơm mát của cô, hơi thở mang theo mùi rượu phun vào trong tai cô, thì thầm lên tiếng: "Chỉ ôm một chút, chỉ ôm một chút thôi."
Trong lòng Cận Tử Kỳ tiến hành thiên nhân giao chiến, thân thể cũng đã thôi giãy dụa, mặc cho hắn ôm lấy thật chặt.
Tống Kỳ Diễn rất hài lòng uốn cong khóe miệng, ấn đầu của cô vào trong ngực, rõ ràng có thể nghe được tiếng tim đập dồn dập.
"Tôi đột nhiên muốn kể một câu chuyện xưa, em muốn nghe không?"
Cận Tử Kỳ thong thả ung dung ăn trái cây, mỉm cười gật đầu, tối hôm qua cô đã nhìn thấy trên thuyền đến đây không ít các tầng nguyên lão cấp cao quyết sách của Tống thị.
"Một khi Tô đại công tử thừa kế gia sản to lớn như thế của Tống gia, ngôi miếu Tống gia này Cận gia các người có lẽ không nên buông tha cho vị trí chúa mẫu Quan Âm sống này rồi." Doãn Lịch làm như có chuyện lạ mà mở miệng.
Cận Tử Kỳ vẫn như cũ cười nhạt dùng cơm, bất vi sở động: "Đó cũng là do năng lực của cô ta đoạt được, không được ghen ghét."
Doãn Lịch nhíu mày nhìn về phía cô: "Em ngược lại nhìn thông suốt."
"Nếu không phải vậy còn có thể như thế nào?" Cận Tử Kỳ dừng lại dao nĩa trong tay, nhìn Doãn Lịch, sau đó dùng nĩa chỉ chỉ vẻ mặt cao ngạo của Tống Nhiễm Cầm ở xa xa: "Đừng quên Tống gia này còn có Tôn Đấu Chiến Thắng Phật*."
(*Tôn Ngộ Không do có tài phép đánh yêu tinh, ngay cả chư Thần Tiên cũng khó sánh, lại có công phò tá Đường Tăng thỉnh kinh, được phong làm Đấu Chiến Thắng Phật. Ở đây Doãn đại ca so Kiều Niệm Chiêu với Phật sống, Kỳ tỷ mới bảo Tống Nhiễm Cầm như Tôn Ngộ Không còn lợi hại hơn Phật.)
Khoé môi Doãn Lịch cong lên: "Điều này cũng đúng, một núi không thể chứa hai cọp, trừ phi một đực một cái."
Cận Tử Kỳ không nói tiếp nữa, khẽ mỉm cười, cúi đầu yên lặng dùng cơm.
Khi dạ tiệc kết thúc vui vẻ, đã uống một chút rượu nên tâm tình dâng cao, Tống Chi Nhậm dưới sự dìu đỡ của Tô Hành Phong, lung la lung lay đứng dậy, mặc dù đã năm hơn thất tuần, nhưng tinh thần vẫn khoẻ mạnh.
Tống Chi Nhậm vừa đứng như thế, phía dưới lập tức bắt đầu xì xào bàn tán, lời đồn đại vào thời khắc này đã được chứng minh là đúng.
"Nhờ được mọi người không chê, hôm nay tới tham dự tiệc sinh nhật bảy mươi tuổi của lão già cổ hủ này, Tống thị có thể có thành tựu như ngày hôm nay, cũng là dựa vào sự ủng hộ và hợp tác của các vị đang ngồi ở đây!"
Giọng nói của Tống Chi Nhậm vô cùng phấn chấn hùng hồn, không có loa phóng thanh phụ trợ cũng có thể truyền rõ ràng vào tai mỗi người: "Cho đến ngày nay, tôi mới phát hiện mình cuối cùng đã già rồi, cũng nên lui xuống đem thiên hạ giao cho thanh niên trẻ tuổi xây dựng, cho nên, thừa dịp thời gian hôm nay, hướng đến các vị đang ngồi xin tuyên bố người thừa kế kế tiếp của Tống thị........"
"Trước khi tuyên bố quyền thừa kế, người có phải nên cân nhắc một chút đến con trai của mình hay không?"
Lời phát biểu của Tống Chi Nhậm bị một giọng nam lạ lẫm hơi khàn khàn nhưng giàu sức quyến rũ hấp dẫn cắt đứt, mà ngụ ý trong lời lẽ của hắn lại dấy lên sóng to gió lớn trong phòng tiệc.
Tống gia không phải là chỉ có một người con gái một đứa cháu ngoại sao, khi nào thì có thêm con trai rồi?
Các tân khách đưa mắt nhìn nhau, kể cả Cận Tử Kỳ và Doãn Lịch cũng nhìn nhau đầu mày nhíu lên, hơn nữa sau khi thấy giọng nói đang nghe rất quen thuộc, Cận Tử Kỳ trước tiên quay đầu lại nhìn qua.
Tống Kỳ Diễn một thân tây trang màu đen, tư thế oai hùng cao ngất, gương mặt góc cạnh đường cong rõ nét dưới ánh sáng lộng lẫy của đèn pha lê càng lộ vẻ khắc sâu, thật sâu trong vành mắt, đôi con ngươi hắn tản ra ánh sáng sắc nhọn u lãnh mà trầm lắng, tựa hồ chỉ cần một lần nhìn thẳng vào mắt hắn, sẽ không tự chủ được mà say mê sa vào đôi mắt kia của hắn gần như xuyên qua vũ trụ tối đen.
Giờ phút này, ánh mắt của Tống Kỳ Diễn xuyên thấu cả phòng tiệc, trực tiếp đón nhận đôi mắt vẫn sắc bén dù từng trải của Tống Chi Nhậm, dưới sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ mở, từ từ phun ra một câu: "Con đã trở về, cha!"