Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 57 : Cho em làm đệ nhất đế hào phu nhân

Ngày đăng: 19:10 19/04/20


Editor: tamthuonglac



Tống Kỳ Diễn vẫn luôn là người đàn ông lớn lối đến coi trời bằng vung.



Người nào quen biết với hắn đều hiểu rõ điểm này, Tống Kỳ Diễn nếu nói là một thì không ai dám ở trước mặt hắn nói hai.



Gác qua một bên chuyện gia cảnh mẹ nuôi giàu có không nói, bản thân hắn có năng lực kinh doanh buôn bán thiên phú cũng để cho hắn có đủ tư cách mà kiêu ngạo.



Không ai dám đi tin tưởng, một người đàn ông như vậy sẽ có một ngày lại cũng phạm vào sao Thái Tuế.



Thậm chí ngay cả bản thân của Tống Kỳ Diễn cũng không muốn tin, sao Thái Tuế của hắn, bất quá là một người phụ nữ mang tên Cận Tử Kỳ!



Gặp phải Cận Tử Kỳ đúng là đã cướp đi cả cuộc đời của Tống Kỳ Diễn, ở trước mặt cô, hắn ở trên thương trường lật tay làm mây úp tay làm mưa (*) thế nhưng cũng là một người đàn ông ngây thơ vì ái tình mà không từ thủ đoạn nào thế thôi.



(*)Phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ: gần nghĩa với Phiên vân phúc vũ ý nói người thay đổi như chong chóng, lật mặt xảo trá (Theo Lạc Việt và Baike)



......................



Đến Vương Phủ lầu, Tống Kỳ Diễn vừa vào cửa đã thấy được Cận Tử Kỳ ngồi ở trong góc.



Cô cúi đầu xem thực đơn, mái tóc đen đến eo rơi xuống trên đầu vai, diện mạo ưu nhã xinh đẹp khiến cho xung quanh nhất thời ảm đạm thất sắc, dĩ nhiên đây là nhận định riêng của Tống Kỳ Diễn.



Hắn ngăn lại nhân viên phục vụ muốn dẫn đường, thừa dịp Cận Tử Kỳ vẫn chưa chú ý tới hắn, xoay người vào thẳng toilet, soi gương cẩn thận cào cào tóc của mình, lấy nước lạnh rửa sạch mặt làm cho mình nhìn qua có tinh thần một chút.



Nhưng vết bầm đen trên con mắt trái cũng là một phiền toái lớn, mặc cho hắn đắp túi chườm đá tới trưa cũng không làm nên chuyện.



Một lần nữa đeo cái kính râm cực đại lên có thể che khuất được nửa gương mặt, sửa sang lại tây trang, dáng vẻ chỉnh chu khuôn mẫu mới đi ra.



Cận Tử Kỳ gọi một ly nước cam, mới vừa cầm trên tay, khóe mắt đã liếc thấy một bóng dáng màu đen đi đến gần mình.




Loại khí thế "ngoài ta còn ai" này làm cho đầu ngón tay Cận Tử Kỳ lạnh run, cô tự giễu cười cười: "Anh đang uy hiếp tôi, chỉ có anh tự do nguyện ý hay không, tôi thì không có quyền đáp ứng hay không đáp ứng sao?"



Lời nói kia của hắn là ngầm ám chỉ với cô, chỉ cần hắn cố tình ngăn cản hôn sự của cô, lập tức ở thành phố S không người nào dám cưới cô sao?



"Anh là đang giúp em phân tích tình hình, đưa ra sự thật thôi." Tống Kỳ Diễn vô hại cười cười, chẳng nói đúng sai.



"Rốt cuộc người nào mới thực sự là anh?"



Là kẻ vô lại tối hôm qua ôm cô hay là giờ phút này ngồi ở trước mặt cô ung dung thản nhiên khí thế bức người?



"Em cảm thấy thế nào?"



Người đàn ông này rất đáng sợ, nếu như hắn nghiêm túc, cô tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn......



Tầm mắt cô rũ xuống che dấu cảm xúc ở đáy mắt mình, ngón tay cầm lấy cái ly dần dần buộc chặt.



Hắn hoàn toàn không cho cô cơ hội lựa chọn.



Lúc ban đầu lí do thoái thác là để cho cô cân nhắc kết hôn, nói nghe hay một chút bất quá là cho cô cái thang đi xuống.



Hiện tại cô lựa chọn cự tuyệt hắn, hắn lại bắt đầu từng bước ép sát, vẫn còn muốn làm ra bộ dạng cực chẳng đã bất đắc dĩ!



Bàn tay Cận Tử Kỳ nắm cái ly từ từ giãn ra, cô không muốn sẽ cùng hắn tiếp tục quay lòng vòng.



Nếu cô đã không thắng được hắn, như vậy, dứt khoát thẳng thắn đi!



Cận Tử Kỳ ngước mắt nhìn vào ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy của hắn, khẽ mỉm cười: "Nếu như tôi cho anh biết, tôi đã sinh con, mà không phải nhận nuôi một đứa bé theo như lời trong tư liệu anh lấy được, anh còn muốn cưới tôi không?"