Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 59 : Đứa bé này không phải là ông có thể đánh!
Ngày đăng: 19:10 19/04/20
Editor: tamthuonglac
Kể cả Cận Mỗ Mỗ là người trong cuộc ở bên trong tất cả mọi người, đều tò mò nhìn đến phía sau lưng của tên phụ huynh.
Một bóng dáng cao ngất rắn rỏi xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, khi mọi người vẫn còn chưa hiểu lại xảy ra chuyện gì, Tống Kỳ Diễn đã dễ dàng bẻ cổ tay của phụ huynh kia.
"A a a, mau.....mau buông ra!" Bởi vì đau đớn mà tên phụ huynh toát ra mồ hôi lạnh, chân nhảy lên quát Tống Kỳ Diễn: "Thằng nhóc mày muốn chết sao? Hả?!"
Tống Kỳ Diễn kìm hãm cánh tay mập mạp, dù bận vẫn ung dung nhìn xuống tên phụ huynh so với hắn thấp nửa cái đầu, trong ánh mắt lại mơ hồ mang theo chút thâm độc, khóe miệng cong lên: "Thằng nhóc? Muốn chết?"
Phụ huynh kia bị đau cắn răng, hung hăng lên tiếng uy hiếp: "Nếu như bây giờ mày thả tao ra, tao có thể không so đo mà tha thứ cho mày, nếu không mày sẽ đẹp mặt!"
Tống Kỳ Diễn khẽ nheo mắt, nhưng sức lực trên tay thật sự buông lỏng ra, không thèm để ý tên phụ huynh nhe răng trợn mắt ôm lấy cổ tay mình bầm tím, xoay người đi đến trước mặt Cận Mỗ Mỗ.
Cận Mỗ Mỗ vẫn còn đang hoảng sợ, hai con mắt tròn linh hoạt nhìn Tống Kỳ Diễn chằm chằm, sau đó dùng sức chớp chớp, dường như không tin những gì mình nhìn thấy.
Tống Kỳ Diễn cũng không nói chuyện với Cận Mỗ Mỗ, hoặc là cùng cô giáo đang nhìn mình khó hiểu để trao đổi.
Chẳng qua đưa tay sờ sờ cái ót của Cận Mỗ Mỗ, khi tầm mắt dừng ở trên cái trán sưng đỏ của Mỗ Mỗ, nhíu chặt lông mày, trầm mặc một lát, quay đầu lại nhìn tên phụ huynh kia vẫy vẫy tay.
Tên phụ huynh khinh bỉ liếc Tống Kỳ Diễn, nhẹ xuy một tiếng: "Hiện tại nghĩ thấy hối hận, tao cho mày biết, đã muộn!"
Tống Kỳ Diễn nghe vậy nhàn nhạt cười, nhưng nụ cười rất nhanh trong nháy mắt đã tan biến.
Hai tay của hắn nhét vào trong túi quần, lại chủ động từ từ thong thả bước đi tới, thấy thế mọi người lại một hồi kinh ngạc.
"Xuy!" Tên phụ huynh khinh thường hừ nói: "Bây giờ biết sợ rồi hả? Con trai à, ba ba nói cho con biết, lúc này làm người nhá, sẽ phải hiểu tự mình biết mình, tránh cho đến cuối cùng là mất mặt lòi-- "
"Bốp!" Một cái tát vang lên lanh lảnh, cũng thành công đem chữ "Mắt" cuối cùng tắc nghẽn ở tại cổ họng của tên phụ huynh kia.
Tống Kỳ Diễn vốn đang nhíu mày trong lòng phiền muộn, quay đầu nổi giận định phát cáu thì đã nhìn thấy một cái đầu tròn nhỏ chui vào bên trong xe, nhất thời sững sốt nói không nên lời.
Cận Mỗ Mỗ ra sức bò lên trên chỗ ngồi ghế phụ, không quên lễ phép nói cảm ơn với người qua đường giúp nó mở cửa:"Cám ơn thục thử, thục thử sẽ có phúc báo nha!"
Người đi đường cười khanh khách sờ sờ đầu Cận Mỗ Mỗ, sau khi giúp nó đóng cửa chu đáo mới rời khỏi.
Tống Kỳ Diễn nghiêng đầu khi nhìn thấy nó ôm một con gà con màu vàng làm xằng làm bậy trong xe, một tay đặt trên vô-lăng:"Ta nói tiểu tử ngươi có phải từ trước đến giờ trời sinh tự tiện thoải mái hay không hả?"
Vừa nói xong, nhoài người qua mở cửa xe, giữa lông mày đã mơ hồ không nhẫn nại:"Xuống xe, trở lại vườn trẻ đi."
Cận Mỗ Mỗ hoàn toàn xem thường sự không chào đón của Tống Kỳ Diễn, tự mình lo cho mình mà kéo dây an toàn qua ràng lên trên thân thể nhỏ bé, ngước cái đầu dưa hấu lên, cái miệng nhỏ nhắn toe toét:" Thục thử quái dị lái xe đi chứ, Mỗ Mỗ phải về nhà nữa!"
Tống Kỳ Diễn đau đầu đập đập cái ót lên chỗ dựa lưng, nhắm mắt hít thở sâu bình phục hoả khí mà hôm nay đã tích lũy.
Đứa nhỏ phá hoại này hiện tại chính là con dao trên ngực hắn, mỗi khi liếc mắt nhìn lâu thì mũi dao như càng cắm sâu vào trái tim một tấc.
Nhưng hắn đối với cái đứa nhỏ phá hoại này không nói nên lời ác độc được, ai bảo nó là đứa bé của người phụ nữ mình yêu thích!
Cho nên kết quả cuối cùng không chút nào trì hoãn, Tống Kỳ Diễn lựa chọn thỏa hiệp, chở Cận Mỗ Mỗ trở về.
Vừa về tới khu biệt thự, Tống Kỳ Diễn lập tức dẫn đầu đem Cận Mỗ Mỗ nhét vào biệt thự Cận gia, sau đó lái xe vào ga ra, bản thân một mình đi vào biệt thự tự oán tự hận uống rượu giải sầu.
Chẳng qua cũng không lâu lắm đã bị tiếng chuông cửa quấy rầy.
Tống Kỳ Diễn mở cửa đã nhìn thấy Luân Ân đứng ở cửa, lười phải nói chuyện, đi thẳng trở về phòng.
Sau lưng Luân Ân đang ở cửa bất mãn oán trách: "Brother, tại sao anh đem con trai của mình vứt ở bên ngoài? Nếu không phải là em nhìn thấy ôm trở về, bị người ta bắt cóc thì làm sao bây giờ?"