Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 64 : Hồi môn của kiều niệm chiêu

Ngày đăng: 19:10 19/04/20


Editor: tamthuonglac



Cận Tử Kỳ ngẩng đầu dò xét hắn: "Có phải anh đem điện thoại di động của tôi vứt đi hay không?"



Ánh mắt Tống Kỳ Diễn tránh né, vẻ mặt liều chết chống đỡ: "Anh đây là người trưởng thành bao lớn làm sao có thể vứt bừa bãi..."



"Vậy lấy ra." Cận Tử Kỳ ít nói lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề.



Tống Kỳ Diễn quyết định giả vờ ngây ngốc: "Lấy cái gì?"



Chân mày Cận Tử Kỳ siết chặt, tay hướng ra phía trước vài centimet, nhấn từng chữ rõ ràng: "Điện thoại di động của tôi!"



Cổng lớn của biệt thự phát ra tiếng xe, Tống Kỳ Diễn thừa dịp tinh thần Cận Tử Kỳ thoáng dao động trong nháy mắt, nhét di động vào trong túi xách tay của cô: "Cầm lấy điện thoại di động về nhà ăn cơm thôi, anh cũng không đi."



Nói xong không đợi Cận Tử Kỳ mở miệng nói gì, xoay người bỏ chạy nhanh như chớp không thấy bóng dáng.



Chạy ra thật xa, Tống Kỳ Diễn mới dừng chân, quay người lại, núp ở phía sau một bụi hoa len lén nhìn sang.



Cận Tử Kỳ đang cau mày liếc nhìn từ trên xuống dưới cái điện thoại di động, mà chiếc xe xa hoa đã lái vào cổng chính, cửa xe quay xuống là Tô Ngưng Tuyết, bà nhìn Cận Tử Kỳ không hiểu: "Sao còn đứng ở cửa mà không vào đi?"



"A, đang muốn đi vào đây." Cận Tử Kỳ hướng Tô Ngưng Tuyết cười cười, để điện thoại vào trong túi xách chuẩn bị đi vào nhà.



"Tiểu Kỳ, con chờ một chút." Tô Ngưng Tuyết đột nhiên gọi cô lại.



Cận Tử Kỳ quay đầu, thấy Tô Ngưng Tuyết muốn nói lại thôi, thì đi thẳng vào vấn đề: "Mẹ người có việc gì thì nói thẳng đi."



Tô Ngưng Tuyết mở cửa xe đi xuống, dư quang khóe mắt liếc đến phía Tống Kỳ Diễn núp sau bụi hoa, quay qua ánh mắt nhìn Cận Tử Kỳ ngờ vực ý tứ hàm xúc: "Con và Tống Kỳ Diễn kia -- "



"Con và anh ta thế nào?" Cận Tử Kỳ cố ý lộ ra vẻ mặt hoang mang.



Thấy cô như vậy, ngược lại Tô Ngưng Tuyết thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười lắc đầu: "Không có gì, vào đi thôi."
"Làm sao không?" Giọng nói Cận Tử Kỳ có chút khàn khàn, trong giọng nói che giấu giận dỗi: "Từ đó đến giờ thế nào cũng không thấy mẹ nuôi đột nhiên muốn cho con gái nuôi một số của hồi môn lớn như vậy, đây không phải là thật kỳ quái sao?"



Tô Ngưng Tuyết ngồi ở trên ghế sofa, cúi đầu lật xem cuốn sách, bắt đầu hạ lệnh trục khách: "Ta đã quyết định làm như vậy, cũng sẽ không sửa đổi bất cứ cái gì, không có chuyện gì khác con đi ra ngoài đi."



"Sau khi con mất trí nhớ, có bao nhiêu chuyện là con không biết, hay là mẹ người cảm thấy, chỉ cần người và cha hao tâm tổn trí che giấu như vậy, cả đời này con cũng sẽ không phát hiện sao?"



Khuôn mặt Tô Ngưng Tuyết chìm ngập trong bóng mờ từ giá sách đỗ xuống, thấy không rõ thần sắc: "Chúng ta có thể có được chuyện gì để lừa gạt con, con không cần phải bởi vì một chút lời đồn mà thêm suy đoán xằng bậy."



"Thật sự là lời đồn sao?"



Tô Ngưng Tuyết không trả lời, Cận Tử Kỳ cũng không tiếp tục hỏi thêm, biết rõ không có kết quả.



Cô đem chồng văn kiện kia đặt bên cạnh bàn, đi thẳng ra cửa, tay cầm lấy nắm cửa lạnh buốt, khẽ mở ra một cánh cửa, quay đầu lại nhìn Tô Ngưng Tuyết: "Kiều Niệm Chiêu muốn các người cho, con muốn, ai cho?"



Nói xong không hề quay đầu lại liếc nhìn Tô Ngưng Tuyết còn ngồi trên ghế sofa, vẫn còn đang mở cửa phòng, lại thấy được Cận Chiêu Đông chẳng biết đứng ở nơi đó từ lúc nào.



Hẳn là cha của cô đã nghe được chuyện cô cùng mẹ mình nói.



Cận Tử Kỳ không cho Cận Chiêu Đông thời gian mở miệng, cô đi lướt qua cha mình quay về phòng ngủ của mình, mở ra, sau đó khép chặt lại, tựa vào cánh cửa nhìn ngơ ngẩn lên trần nhà.



Không gian tối đen yên tĩnh đột nhiên mơ hồ truyền đến tiếng nước chảy ào ào, lấy lại tinh thần trong lòng Cận Tử Kỳ khẽ động, từ từ đi đến phòng tắm, càng tới gần tiếng nước chảy càng thêm rõ ràng.



Trên một nửa tấm thuỷ tinh mờ phản chiếu một bóng dáng thon dài cao ngất, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng huýt sáo vui sướng.



Đôi mắt xinh đẹp của Cận Tử Kỳ híp lại lộ ra cảnh giác, đang muốn đi ra ngoài gọi người, nhưng cửa phòng tắm bỗng nhiên mở ra, một luồng khí nóng đập vào mặt, cô khó chịu lui về phía sau hai bước.



"Em đã về rồi?"



Cận Tử Kỳ nghe tiếng cả kinh, sương khói lờ mờ tản ra thì thấy Tống Kỳ Diễn đang nhếch mép lộ hàm răng trắng đang cười híp mắt nhìn mình.