Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 73 : Con gái tội phạm giết người! (1)
Ngày đăng: 19:10 19/04/20
Editor: tamthuonglac
Khi Cận Tử Kỳ kéo thân thể mệt mỏi trở lại khu biệt thự thì đã gần chín giờ tối.
Biệt thự Cận gia cũng không như thường ngày đèn đuốc sáng trưng, ngược lại bên trong biệt thự bên cạnh của Tống Kỳ Diễn thì sáng như ban ngày.
Cô lái xe vào ga-ra rồi đi ra ngoài, thấp thoáng nghe được tiếng nhạc mang phong cách Âu Mỹ truyền đến từ trong căn biệt thự kia.
Nhớ tới Tống Kỳ Diễn từ phim trường lặng lẽ ra về, Cận Tử Kỳ liền thay đổi hướng của mũi chân.
Sau khi dỡ bỏ hàng rào ở giữa nhà Cận gia và Tống gia, cô muốn đi qua bất quá cũng chỉ cách mười mấy thước.
Càng đến gần tiếng nhạc càng rõ ràng, Cận Tử Kỳ đứng ở trước cửa lớn lại do dự.
Cô đứng yên ở cửa rất lâu, nghe xong ba bốn bài hát truyền ra từ trong khe cửa mới ngập ngừng giơ tay lên.
Ngón tay vẫn chưa chạm vào chuông cửa, cô lại do dự lần nữa.
Cô không biết nên mở lời nói như thế nào, cũng không biết sau lời mở đầu lại tiếp tục nói đến đề tài gì.
Rốt cuộc cuối cùng, cô vẫn là lựa chọn thả tay xuống, không ấn vang chuông cửa dù chỉ một lần.
Cô vừa mới xoay người chuẩn bị về nhà, cửa chính ở sau lưng lại bỗng nhiên mở ra.
"Sao ở cửa có người? Chị tới tìm ai à?" Xuất hiện ở cửa là một người con gái.
Cận Tử Kỳ quay đầu, cửa lớn được mở một nửa, cô nhìn thấy chính là một cô gái ngoại quốc tóc ngắn mặt mày căng tràn sáng rỡ.
Người con gái kia gợi cảm mê người mặc một bộ đồ mặc ở nhà cùng dép lê, trong tay cầm KTV micro chuyên dụng, trên mặt thoáng hiện lên kinh ngạc khi thấy Cận Tử Kỳ thì nhếch miệng cười khẽ: "Chị tìm người sao?"
Cận Tử Kỳ nhìn cô chằm chằm xem ra ước chừng một phút, lại thản nhiên dời mắt đi.
Cô đã nhận ra người con gái ngoại quốc này, là người lúc trước đứng cùng Tống Kỳ Diễn bên cạnh bể suối phun.
Ngay cả chính cô cũng không nghĩ đến, chỉ phải liếc mắt một cái thì nhận ra người đã gặp mặt một lần, dù chỉ nghiêng một bên mặt.
Thật sự là trí nhớ kinh người!
"Ah. Chị—" Người con gái chớp đôi mắt màu lam khói.
Một đôi tay xinh đẹp thuần thục đẩy hai cánh cửa ra, gió đêm thổi úp vào mặt, làn váy cô khẽ bay lất phất.
Chậu xương rồng đặt ven ban công không thấy bóng dáng, trong lòng Cận Tử Kỳ giật mình, cô cúi đầu nhìn xuống sân cỏ lầu một, bởi vì kinh sợ mà bụm miệng.
Tống Kỳ Diễn đang trong tư thế chật vật nằm ở trên bãi cỏ, tay trái nắm lấy cổ tay phải cắn răng chịu đựng.
Mà bên cạnh hắn rõ ràng là chậu cây xương rồng Mexico!
Bết bát hơn chính là, chẳng biết từ khi nào Tô Ngưng Tuyết và Cận Chiêu Đông đã trở về lại đứng ở sân cỏ bên cạnh, ngay giờ phút này không ai bảo ai mà cùng ngước đầu lên nhìn đến vị trí của cô!
"Áh—" Cận Tử Kỳ đứng ở trên ban công, tay chân luống cuống.
Trò đùa dai của cô dường như đã vượt quá đầu!
..............
Cận Tử Kỳ lẳng lặng ngồi trên ghế sofa trong phòng khách quý ở bệnh viện.
Bác sĩ đang ở trong phòng bệnh gắp gai ra cho Tống Kỳ Diễn.
Thỉnh thoảng cô cũng nghe được tiếng kháng nghị của Tống Kỳ Diễn bất mãn với bác sĩ ra tay nặng nhẹ truyền đến từ phòng bên cạnh.
Lúc ấy Cận Chiêu Đông và Tô Ngưng Tuyết cùng cô đi đến đây nhưng không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cô chưa kịp suy đoán họ đi đâu, một cô y tá chợt đẩy cửa vào, "Tiểu thư, vị tiên sinh kia gọi ngài đấy!" Nụ cười rất mập mờ.
Cận Tử Kỳ gật đầu trao lời cảm ơn với cô, cũng không mở miệng nói chuyện, thế nhưng luồng khí quý tộc đã trấn trụ cô y tá trẻ.
Cô y tá trẻ vội vàng khoát tay, ngượng ngùng cười: "Không cần cám ơn không cần cám ơn!"
Loại khí chất này chính là như vậy. Tục ngữ nói ba đời mới có thể bồi dưỡng được một người quý tộc chân chính.
Trùng hợp Cận Tử Kỳ chính là đời thứ ba của Cận gia.
Cận Tử Kỳ khẽ giương môi cười cười, xoay người, đi đến phòng bệnh.
Nhìn sang bóng dáng xinh đẹp của cô lưu lại khiến y tá trẻ ngước lên một góc bốn mươi lăm độ nhìn ngưỡng mộ.