Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 75 : Con gái tội phạm giết người! (3)
Ngày đăng: 19:10 19/04/20
Editor: tamthuonglac
Sau khi im lặng một lúc thật lâu, Tống Chi Nhậm chống quải trượng nhìn thẳng vào mắt Tô Ngưng Tuyết: "Có phải khuyển tử đã gây phiền phức lớn gì đó cho Cận gia hay không?"
Tống Chi Nhậm đắm mình lăn lộn ở thương trường mấy chục năm, sao lại có thể không nghe ra ý ở ngoài lời của Tô Ngưng Tuyết, thấy Tô Ngưng Tuyết không muốn quanh co lòng vòng, chính mình cũng đơn giản gọn gàng dứt khoát.
Nghĩ đến Tống Kỳ Diễn, hàng lông mày hoa râm của Tống Chi Nhậm nhíu nhíu, trong lòng hẳn là đang có cơn thịnh nộ, ngoại trừ đứng đầu cái tên mang họ Tống, tiểu tử kia thật sự không hề có một chút nào xem mình là người của Tống gia!
Đại viện của Tống gia tốt đẹp vứt bỏ không ở, cứ một mực khăng khăng muốn ở biệt thự riêng, còn hết lần này tới lần khác là ——
Là—
Đáy mắt Tống Chi Nhậm chợt lóe lên kinh ngạc.
Cố gắng nhớ tới câu nói của Tống Kỳ Diễn lúc sáng trước khi rời khỏi phòng họp.
—Để cho người phụ nữ kia trở thành của tôi.
Người phụ nữ kia—
Tống Chi Nhậm nhíu mày nhìn sang Cận Tử Kỳ vẫn đứng bên cạnh cửa.
Đã từng có thể được đặt vào trong mắt ông cũng là nha đầu Cận gia này, chẳng lẽ—
"Mặc dù ở thành phố này thế lực của Cận gia không sánh bằng Tống gia, nhưng cũng không phải quả hồng mềm mặc cho người khác vo tròn bóp nghiến, đối với chuyện lệnh công tử nửa đêm canh ba leo vào phòng của Tiểu Kỳ, tôi hi vọng Tống lão hôm nay có thể cho một cái công đạo."
Lời nói của Tô Ngưng Tuyết không kiêu ngạo không siểm nịnh đã chứng thực suy đoán của Tống Chi Nhậm, thế nhưng, cũng không phải là chuyện tốt!
Việc ông yêu mến nha đầu của Cận gia bất quá cũng là chuyện quá khứ.
Địa vị danh vọng của Tống gia giờ phút này làm sao có thể cho phép người nắm quyền tương lai cưới một người phụ nữ đã có con.
Hẳn là dưới vụ việc tai tiếng đã có con cái như thế này, một khi lộ ra chính là tai hoạ ngập đầu!
Ông tuyệt đối sẽ không lấy tương lai của Tống gia mà đùa bỡn!
Sắc mặt của những người khác cũng không được khá lắm, nhất là Tống Nhiễm Cầm ngũ quan gần như muốn vặn vẹo, không giữ được bình tĩnh mà kêu lên: "Bà có ý gì? Con tôi muốn kết hôn, bà cũng muốn đem con gái bà nhét vào Tống gia?"
Đối với Tống gia mà nói là Cận Tử Kỳ của họ với cao, trong mắt vợ chồng họ, làm sao bằng lòng đem con gái gả vào đầm rồng hang hổ như Tống gia để chịu khổ?
Cận Chiêu Đông ngay sau đó lập tức khéo léo nhận lấy lời rồi chuyển hướng đề tài: "Tống lão, tối nay mạo muội mời mọi người đến là chúng tôi thất lễ, thời gian không còn sớm, chúng tôi cũng không tiện giữ mọi người lại."
Cái kết quả này là Tống Chi Nhậm muốn, gật đầu hài lòng, dưới sự dìu đỡ của Tống Nhiễm Cầm chống quải trượng đứng dậy, lại bị Tô Ngưng Tuyết ngăn trở: "Về phía tôi chuyện vừa mới đề cập tôi vẫn hi vọng Tống lão có thể cho một câu trả hợp lý."
Chuyện vừa rồi đề cập dĩ nhiên là chỉ việc Tống Kỳ Diễn bò vào khuê phòng của Cận Tử Kỳ!
Tống Chi Nhậm thật vất vả xoay chuyển tâm tình u ám lại lần nữa âm trầm.
Tô Ngưng Tuyết không muốn vì vậy mà im hơi lặng tiếng: "Lệnh công tử từ trên lầu rớt xuống tiếng động không nhỏ, lúc ấy thì có vài hộ hàng xóm bởi vì tò mò mà ghé đầu nhìn quanh, Tống lão cũng nên biết sống ở nơi đó đều là những người nào, sợ rằng không cần ngày mai, tối nay, chuyện này cũng sẽ bị truyền khắp cả vòng."
Đến lúc đó, cho dù có mười cái miệng cũng nói không rõ quan hệ Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn!
"Xem ra lời của tôi nói có lẽ mọi người không có coi ra gì." Giọng nói của Tống Kỳ Diễn than nhẹ cắt ngang Tô Ngưng Tuyết.
Tô Ngưng Tuyết nhìn về phía Cận Tử Kỳ vẫn còn dính bên cạnh Tống Kỳ Diễn, ánh mắt có chút tức giận, cái thằng tiểu tử thúi làm nhơ nhuốc thanh danh con gái nhà mình!
Nhưng Tống Kỳ Diễn đổi lại chỉ cười khẽ, dư quang khóe mắt lần lượt lướt nhìn mọi người: "Tôi chẳng qua chỉ là thông báo tin tức này cho các người, về phần quyết định, vẫn là không làm phiền đến các người."
"Lời nói vô liêm sỉ gì thế? Tôi là cha của anh, vẫn không thể ra quyết định thay anh sao?"
Tống Kỳ Diễn thấy Tống Chi Nhậm tức giận, khẽ bĩu môi: "Cái quyết định này vào bốn năm trước tôi cũng đã làm ra, lúc đó, ông vẫn còn chưa là cha của tôi."
"Mày—" cái thằng con ngỗ nghịch!
Chỉ có điều mấy chữ cuối cùng Tống Chi Nhậm không mắng ra miệng, đã hổn hển không thở được, thẳng tắp ngã ra phía sau.
"Cha!"
"Ông ngoại!"
"Tống lão!"
"Mau gọi bác sĩ! Nhanh đi gọi bác sĩ đến a!"