Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 81 : Những năm qua cậu đã hối hận rồi?
Ngày đăng: 19:10 19/04/20
Editor: tamthuonglac
Cận Tử Kỳ nghe xong câu nói cực kỳ mờ ám này, trong nháy mắt pháo hoa trong đầu nở rộ sáng chói, cô mở to hai mắt mê mê man man, đỏ bừng cả mặt.
Tống Kỳ Diễn mỗi một lần hôn môi đều có vẻ vụng dại mà không thể chờ đợi được, không có chút nào kỹ xảo đáng nói.
Bất cứ chuyện gì đều có một trình độ thuần thục, sự thành thạo một khi được nắm giữ, thì đều như nước chảy mây trôi rồi.
Nhưng loại kỹ xảo này, thường thường cần phải trải qua kinh nghiệm với nhiều phụ nữ mới có thể đạt được.
Nghĩ như vậy, tâm tình của Cận Tử Kỳ không khỏi sung sướng một chút, mặc dù bị hôn đến mức cảm thấy đau cũng không còn giãy giụa nữa.
Bởi vì hôn môi ở trong người sinh ra tình triều khác thường khó có thể khống chế và chú ý rõ ràng.
Thậm chí Cận Tử Kỳ cảm thấy là sự nhiệt tình và điệu bộ không cho cự tuyệt của Tống Kỳ Diễn đã điều khiển bản thân mình, sự đắm say của hắn đã lây sang thân thể của cô, đầu độc cô với hắn cùng nhau trầm luân.
Cuối cùng bởi vì hít thở khó khăn mà không thể không đẩy hắn ra, đôi tay cô chạm vào lồng ngực của hắn, rõ ràng cảm nhận được cơ thể cường tráng của hắn có một trận run rẩy rối rắm.
Hơi thở của hắn càng thêm gấp gáp, bất mãn giữ hàm dưới của cô đang cố gắng tránh né, giống như dã thú không có trình tự quy tắc mà gặm cắn loạn bậy vài cái, mới bất đắc dĩ buông cô ra.
Một tay Tống Kỳ Diễn chống đất mặt, chống thân thể của mình lên mắt nhìn xuống cô mặt đỏ tới mang tai, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
Bầu không khí kiều diễm ám muội quanh quẩn giữa hai người, vẫn chưa tản đi.
Bởi vì xấu hổ đỏ mặt mà Cận Tử Kỳ quay đầu qua một bên, "Anh đè lên em, em có chút hít thở không nổi."
Giọng nói của cô nhẹ nhàng mang theo thanh âm rung động, mái tóc vừa dài vừa đen xinh đẹp luẩn quẩn thành một mảnh trên thảm màu lửa đỏ, thở hổn hển kịch liệt, bộ ngực nhô cao phập phồng lên xuống, kích thích hormone phái nam.
Tống Kỳ Diễn nhìn cô chằm chằm không muốn chớp mắt, đột nhiên ôm cô xoay người một cái, trong lúc Cận Tử Kỳ thét lên một tiếng kinh hãi, hắn đã nằm trên thảm sàn, mà cô đang nằm ở trên người hắn nhìn trân trân không nói nên lời.
Tư thế mập mờ, làm người ta suy nghĩ viễn vong.
"Như vậy cũng sẽ không đè lên em." Giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính mị hoặc.
Áo khoác của Tống Kỳ Diễn khi đi vào phòng khách cũng đã cởi xuống, hiện tại sau một phen giày vò lăn qua lăn lại, nút áo sơ mi đều nới lỏng ra vài cái, mái tóc đen lộn xộn, híp mắt khóe miệng chứa đựng ý cười, nhất thời để cho người khác một loại ấn tượng lãng tử bất cần đời.
Cận Tử Kỳ cảm giác mình miệng đắng lưỡi khô, hai tay chống lên lồng ngực của hắn liền muốn loạng choạng mà ngồi dậy.
Một bàn tay to lớn khoẻ khoắn hữu lực giam giữ chiếc eo nhỏ nhắn của cô, bá đạo cường thế ngăn cản cô tách khỏi.
"Sẽ có người đi vào, nhanh lên... nhanh lên một chút đi!"
Đối với hoàn cảnh còn xa lạ Cận Tử Kỳ sớm đã lúng túng, đôi mắt tránh né không dám nhìn tới Tống Kỳ Diễn ở dưới thân, chỉ sợ đối diện với ánh mắt của hắn thì hoàn toàn luân hãm vào trận này mà thời gian và địa điểm đều không thích hợp phóng túng.
Sự thật chứng minh, phòng khách nhà người ta thật đúng không phải là nơi chốn hoàn hảo cho tình nhân thân mật.
Bởi vì trong lúc Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn trên mặt đất hỗn chiến em đẩy anh kéo, cửa phòng khách bỗng nhiên bị đẩy ra, một trận không khí lạnh như băng từ cánh cửa dội vào, cũng thổi tan sắc hồng kiều diễm của cả phòng.
Cận Tử Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu, thì thấy được Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu, nét mặt ngạc nhiên của bọn họ giống như là thấy được sinh vật bị tuyệt chủng nên phải mở to mắt, đứng ở bên cửa nhìn hai người dây dưa trên mặt đất ngoảnh lại bất quá không hề bình thường.
Cận Tử Kỳ xấu hổ trừng mắt nhìn Tống Kỳ Diễn, sau đó ngượng ngùng đứng dậy mà sửa sang lại dáng vẻ của mình.
Nhưng Tống Kỳ Diễn chỉ mím môi cười, không cho là đúng, chậm rãi từ mặt đất đứng lên, kéo bờ eo của Cận Tử Kỳ qua, nhìn hai người ở cửa, "Lần sau nếu phá hư chuyện tốt của tôi, sẽ không có nói chuyện tử tế như thế này đâu."
Sắc mặt Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu đột biến, đứng sững ở bên cửa thần sắc khác nhau, nhưng cảm giác không phải là tâm tình tốt đẹp.
Cận Tử Kỳ nghe thấy Tống Kỳ Diễn nói năng chẳng biết xấu hổ, vụng trộm đụng vào dưới cánh tay của hắn, muốn cho hắn đứng đắn một chút.
Há liệu Tống Kỳ Diễn chẳng những không nghe lời, ngược lại đặt bả đầu lên trên vai của cô, khẽ cắn vành tai cô, Cận Tử Kỳ phát run, da dẻ toàn thân nổi lên một trận ớn lạnh.
Hắn giống như vẫn còn sợ người khác không biết, dùng giọng nói đủ để cho tất cả mọi người ở đây nghe thấy, ở bên tai cô thì thầm, "Xấu hổ cái gì, bọn họ cũng không phải không có làm qua chuyện như vậy."
Lời này vừa nói ra, Cận Tử Kỳ hận không thể dùng băng dán che lại cái miệng khoa trương không tự trọng của Tống Kỳ Diễn, quá âm hiểm rồi!
Mà gương mặt Tô Hành Phong đã hoàn toàn tối sầm, về phần Kiều Niệm Chiêu đã không cách nào dùng từ thiếu sinh khí để hình dung.
Tống Kỳ Diễn vừa cầm lấy áo khoác máng trên ghế sofa, vừa ôm lấy Cận Tử Kỳ đi ra ngoài, khi lướt qua hai người ở cửa giống như tượng điêu khắc hảo tâm báo cho hay, "Nơi này không khí không tốt, đi trước một bước."
Trên mặt Cận Tử Kỳ lộ ra nụ cười nhạt, để cho Tống Kỳ Diễn tuỳ ý kéo mình đi ra phòng khách, từ đầu đến cuối, không nhìn qua hai người kia một cái, thậm chí ngay cả dư quang khóe mắt cũng tiếc mà bố thí cho.
-------------------------
Lý do này những người khác tin hay không không biết, nhưng tối thiểu nhất sẽ không khiến cho không khí rơi vào trong cục diện bế tắc.
Người giúp việc bắt đầu chia thức ăn, Tống Nhiễm Cầm lại đột nhiên dạt dào hứng thú mở miệng, "Kỳ Diễn a, cậu là như thế nào cùng Tử Kỳ bắt đầu.......móc nối? Các người đúng là giấu chúng ta được là giấu thật kỹ nha!"
Tống Nhiễm Cầm có chút oán giận cười cười nhìn Tống Kỳ Diễn đang nhỏ giọng mềm mại dụ dỗ Cận Mỗ Mỗ ăn trái cây, Tô Tấn An biết vợ mình đây lại muốn bắt đầu làm con thiêu thân, vội vàng giật nhẹ ống tay áo của bà
Nào biết, Tống Nhiễm Cầm lại không vui háy ông một cái, "Kéo cái gì kéo, tôi quan tâm cuộc sống của em trai một chút cũng không được sao?" Nói xong nhìn về phía Tống Chi Nhậm, "Người nói có đúng hay không, cha?"
Tống Chi Nhậm lúc này ngược lại gật gật đầu, thật sự ông cũng tò mò Tống Kỳ Diễn là làm sao cùng Cận Tử Kỳ quen biết?
Tống Kỳ Diễn thật cũng không để ý bao nhiêu, đưa nước trái cây trong tay giao cho Cận Tử Kỳ, chính mình dựa vào ghế, vừa dùng khăn ăn lau chùi kẻ tay vừa nhìn khắp mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Tống Nhiễm Cầm.
"Tựa như Niệm Chiêu nhiều năm lập chí muốn cùng Hành Phong ở chung một chỗ vậy, thật ra tôi đối với Tiểu Kỳ cũng là động tâm nhiều năm." Nói xong dừng một chút, chú ý những sắc mặt kinh ngạc kia, cười tủm tỉm nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu, "Đáng tiếc khổ nổi không có cơ hội, bất quá hoàn hảo, Niệm Chiêu ra tay, ngược lại miễn cho tôi mang nỗi khổ tương tư."
Một cuộc chiến tranh không khói bắt đầu kéo màn che.
Cận Tử Kỳ cười cười mắt liếc Tống Kỳ Diễn một cái, "Vậy tại sao anh bốn năm sau mới xuất hiện?"
Tống Kỳ Diễn chợt nhíu mày, vuốt chiếc mũi thanh tú của cô, "Đây không phải là vì để cho Hành Phong và Niệm Chiêu củng cố tình cảm sao, miễn cho trời ạ sau đó phải nơm nớp lo sợ khi cùng em sống qua ngày."
Trước hết không nhịn được cười chính là Kiều Niệm Chiêu, "Tống tiên sinh thật sự rất thích nói đùa."
"Phải không?" Tống Kỳ Diễn chỉ cười cười, cười đến khi sắc mặt Kiều Niệm Chiêu đều hơi có vẻ trắng bệch mới hài lòng thu hồi ánh mắt của mình, đưa tay dịu dàng vỗ vỗ đầu Mỗ Mỗ, "Muốn ăn cái gì?"
"Mỗ Mỗ muốn ăn con tôm thật to kia!"
Hai cái chân nhỏ của Cận Mỗ Mỗ đung đưa, ngón tay mũm mĩm chỉ vào đĩa tôm hùm Úc trước mặt Tống Chi Nhậm nói cộc lốc.
Tống Kỳ Diễn không nói hai lời lập tức rướn người ra bưng cái đĩa kia tới, dường như lấy lòng Mỗ Mỗ mà hiến vật quý, "Có muốn chú giúp con cạy ra hay không, đúng rồi, muốn chú gọi phòng bếp dùng đầu tôm hầm chén cháo cách thủy cho con hay không?"
"Vậy có củ cải muối không? Mỗ Mỗ muốn ăn cháo củ cải muối!" Cận Mỗ Mỗ bắt đầu cò kè mặc cả.
"Củ cải muối?" Tống Kỳ Diễn chau mày, nhưng lập tức ngoắc nữ người làm bên cạnh, "Đem cái đầu tôm đưa này cho phòng bếp nấu cháo, hai mươi phút sau bưng lên, nhớ rõ kết hợp một dĩa củ cải muối."
Cận Tử Kỳ nhìn sang Tống Kỳ Diễn sắp đặt chu đáo, trong lòng ấm áp.
Hắn biết rõ Mỗ Mỗ sẽ không ăn cơm, nhiều lắm là uống chút đồ uống và chút đồ ăn, đến lúc đó người lớn bọn họ ăn cơm Mỗ Mỗ nhất định sẽ chạy khắp nơi chơi đùa, vì vậy mới nghĩ đến việc nấu cháo cho nó ăn no bụng.
"Xem ra anh vẫn không biết, phòng bếp Tống gia không có củ cải muối." Tô Hành Phong đột nhiên nhàn nhạt mở miệng.
Tống Kỳ Diễn khẽ nhún vai, ánh mắt tĩnh mịch sâu thẳm nhìn gương mặt băng bó của Tô Hành Phong, sau đó cười một tiếng, "Cho nên tôi mới cho hai mươi phút, nếu như ngay cả một dĩa củ cải muối cũng chuẩn bị không được, đầu bếp như vậy giữ lại có ích lợi gì?"
Ánh mắt hai người đàn ông vô hình trung chém giết ở trong không khí, nhưng Tống Kỳ Diễn nửa đường dời mắt đi, nhìn sang Tống Chi Nhậm hỏi: "Hành Phong năm nay cũng mau được ba mươi sao? So với tôi nhỏ hơn không được bao nhiêu tuổi, tôi đây làm cậu ngược lại bất đắc dĩ."
Tống Kỳ Diễn vừa hỏi xong, Tống Chi Nhậm lại quay đầu nhìn về phía Tô Hành Phong đang cau mày nhìn Tống Kỳ Diễn chằm chằm, "Hành Phong, tại Tống gia, lớn nhỏ có trật tự, Kỳ Diễn tuổi có nhỏ đi nữa cũng là cậu của con, ta không hy vọng về sau nảy sinh việc gọi thẳng kỳ danh hoặc là lại xuất hiện thái độ vô lễ, biết không?"
Mặt Tô Hành Phong lộ ra vẻ phẫn nộ rét lạnh, nhìn sang Tống Kỳ Diễn mặt không đổi sắc, tay nắm chiếc đũa từ từ buộc chặt, như muốn đem chiếc đũa bẻ gẫy, trong lòng tức giận mắng một câu: hèn hạ!
Mà Tống Nhiễm Cầm nhìn lên thấy trên mặt cha không vui, vội vàng giải thích, "Cha, người đây chính là hiểu lầm A Phong, A Phong chúng ta từ trước đến nay hiểu lễ phép cũng không người phải không biết."
"Tốt nhất như vậy." Vài chữ ngắn ngủi của Tống Chi Nhậm, cũng đủ đưa đến tác dụng uy hiếp.
Sau Tống Chi Nhậm, lập tức không còn ai mở miệng nói chuyện, đều cầm lấy đũa yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng mới có thể phát ra âm thanh muỗng đụng phải vành chén kêu leng keng.
Thậm chí ngay cả Cận Mỗ Mỗ ở nhà ăn cơm đều phải kêu la vài tiếng cũng ngoan ngoãn ăn canh, chẳng qua đôi mắt to đen láy như hạt châu chuyển động mọi nơi, nhìn người này một chút lại ngó ngó xem người kia một chút.
Khi bữa cơm ăn được một nửa, cửa phòng ăn đột nhiên náo nhiệt lên, Cận Tử Kỳ dừng lại đôi đũa trong tay, đáy lòng của cô lại mơ hồ dâng lên dự cảm xấu.
Cô nghiêng mặt nhìn lại, sự thật chứng minh trực giác của phụ nữ có đôi khi thật sự rất chuẩn, chỉ thấy quản gia Tống gia lặng lẽ đi đến bên cạnh Tống Chi Nhậm, cung kính khom người, "Chủ tịch, tiểu thư Bạch Tang Tang đến."
Bạch Tang Tang? Thành phố này khả năng kinh tế đứng sau Tống gia, sản nghiệp gia tộc Bạch gia chủ yếu kinh doanh khách sạn?
"Cháu tới trễ, kính xin Tống lão thứ lỗi." Sau lưng vang lên một giọng nữ ưu nhã trong trẻo mà kiêu ngạo.
Như những người khác, Cận Tử Kỳ nghe tiếng quay đầu lại, thì nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ lộng lẫy xinh đẹp xông vầo trong tầm mắt.
Chiếc váy dài kéo trên đất màu rượu đỏ, cổ áo chữ V xẻ sâu lộ ra rãnh ngực đẹp mắt, bàn tay thon dài trắng nõn cầm một ví tiền kiểu dáng dài màu vàng kim, chỉ bạc lấp lánh khảm bên giày cao gót đen bóng như ẩn như hiện dưới làn váy.
Một đôi mắt vẽ màu mắt hoa đào nhàn nhạt sáng ngời quyến rũ, dung mạo trông đầy sức sống, lúc giơ tay nhấc chân rõ ràng thể hiện đối với bề ngoài và vóc dáng của mình vô cùng tự tin.