Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 83 : Gạo nấu thành cơm?
Ngày đăng: 19:10 19/04/20
"Bởi vì lúc anh ta pha chế ly rượu này em lại ngồi đối diện với anh ta, giống như hiện tại Bạch tiểu thư ngồi đối diện với anh."
Ánh mắt Bạch Tang Tang chợt lóe, tiện đà thản nhiên cười cười, "Cận tiểu thư quả nhiên là tài trí học sâu biết rộng, làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa."
"Nhưng bất quá là hơi có xem lướt qua mà thôi, vốn không đủ để trở thành việc lấy ra khoe khoang."
Bạch Tang Tang bởi vì giọng nói không lắm để ý của Cận Tử Kỳ mà trong phút chốc thấy lúng túng, nhưng rất nhanh chóng đã che giấu thất thố.
Ngay sau đó, quay đầu sang nhìn Tống Kỳ Diễn đang ôm lấy Cận Tử Kỳ, cười đến càng rực rỡ: "Xem ra Cận tiểu thư lam nhan tri kỷ rất nhiều, anh Kỳ Diễn cần phải giám sát chặt chẽ nhiều nha!"
Tống Kỳ Diễn nhấp một miếng rượu cốc-tai trong ly, hơi hơi nghiêng đầu, trên mặt thật đúng là toát ra ghen hờn bất mãn.
Hắn không coi ai ra gì mà ôm chặt vai cô, cúi đầu nghiêng tai bên gò má cô nỉ non, "Jackie Ho? Lần sau hẹn ra ngoài cùng ăn một bữa cơm với nhau chẳng hạn, gắn kết tình cảm một chút như thế nào?"
"Khụ khụ..." Tống Chi Nhậm đúng lúc phát ra tiếng ho khan, không muốn lại thưởng thức Tống Kỳ Diễn làm dáng thân mật.
Cận Tử Kỳ rút tay ra vỗ nhẹ cánh tay Tống Kỳ Diễn, hơi ngẩng mặt, nụ cười nhã tĩnh, "Em đi rửa tay."
Có đôi khi làm một người phụ nữ nhỏ đáng yêu cũng là sự lựa chọn tốt.
Đuôi lông mày Tống Kỳ Diễn giương lên, cố gắng buông cô ra, ôm lấy Cận Mỗ Mỗ nặng trịch lên trên chân mình, dự định sau khi Cận Tử Kỳ rời đi sẽ trình diễn một màn cha hiền con thảo.
Cận Tử Kỳ đi ra phòng ăn, miệng thở ra không khí mới mẻ, rồi theo người giúp việc dẫn đường đi đến phòng rửa tay.
Sau đó tại một góc nào đó giữa hành lang, thấy được Kiều Niệm Chiêu thành công mượn cớ đi toilet để lẩn tránh.
Mà đứng mặt đối mặt với cô ấy lại là trợ lý riêng của Tống Chi Nhậm - Hàn Mẫn Tranh.
So với Hàn Mẫn Tranh trước sau như một thần sắc lãnh đạm, vẻ mặt Kiều Niệm Chiêu có chút kích động.
Thậm chí bên trong mắt cô ấy còn có một chút nước mắt.
Không biết đang nói đến cái gì, Hàn Mẫn Tranh xoay người muốn đi gấp, Kiều Niệm Chiêu dưới tình thế cấp bách kéo lấy tay áo âu phục của anh ta.
Cận Tử Kỳ không khỏi cũng thả chậm cước bộ, đối với một màn này lại cũng sinh ra hiếu kỳ.
Hàn Mẫn Tranh cúi đầu nhìn Kiều Niệm Chiêu nắm lấy tay của mình, nhíu mày, nhưng rất nhanh ánh mắt đã bình thản.
"Kính xin Kiều tiểu thư tự trọng." Giọng nói nhàn nhạt, nhưng miệng đầy tức giận xa cách và cảnh cáo.
Nhưng Kiều Niệm Chiêu lại không hờn giận, "Anh không đáp ứng tôi tôi sẽ không buông anh ra." Ngữ điệu quật cường.
—Đáp ứng? Kiều Niệm Chiêu muốn đáp ứng Hàn Mẫn Tranh cô ta cái gì?
Chẳng biết tại sao, Cận Tử Kỳ mơ hồ cảm giác được có một mùi mưu tính ngấm ngầm, mà người Kiều Niệm Chiêu muốn ——
Lông mày cau lại, nhịn không được muốn dựa vào gần hơn một chút để nghe cho rõ họ đang nói cái gì.
Nhưng, cô vẫn chưa đến gần vị trí hai người kia thêm một bước, trong hành lang vang lên tiếng nữ người làm dẫn đường cung kính thông báo: "Cận tiểu thư, toilet ở phía trước."
Lúc Cận Tử Kỳ lại quay đầu lại, đã không thấy bóng người Hàn Mẫn Tranh, chỉ có Kiều Niệm Chiêu đứng ở nơi đó.
"Thật là đúng dịp nha, chị." Kiều Niệm Chiêu mỉm cười nhìn qua Cận Tử Kỳ, mở lời.
Cận Tử Kỳ chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái, tiếp tục đi thẳng lên phòng rửa tay cách đó không xa.
Vốn cúi người xuống bồn rửa sau khi rửa tay xong, Cận Tử Kỳ đứng thẳng lên thì thấy được Bạch Tang Tang trong gương.
Mới vừa rồi cô chợt nghe thấy tiếng giày cao gót lộc cộc trên sàn gạch, nhưng cũng không cố ý để ở trong lòng.
Càng không nghĩ tới đến đây sẽ là Bạch Tang Tang.
Bạch Tang Tang đang cầm lấy một cây son nước màu đào mật, soi gương cẩn thận tô vẽ bờ môi của mình.
Vẻ mặt chuyên tâm, bộ dạng tinh tế của cô ta giống như đang tô vẽ một bức tranh nghệ thuật.
Cận Tử Kỳ đi thẳng lướt qua người Bạch Tang Tang, chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng Bạch Tang Tang dẫn đầu quay đầu gọi cô lại.
"Cận tiểu thư là người thông minh, cần phải đoán được mục đích Tống lão đêm nay mời tôi tới chứ."
Giọng nói Bạch Tang Tang nghe vẫn ưu nhã như trước, nhưng trong con ngươi mắt có loại tự tin lưu chuyển, nhưng xác thực cũng không thể nào dễ chịu như vậy.
Tối thiểu, Cận Tử Kỳ trời sinh tính tình đạm bạc không thích tranh giành thậm chí có chút lạnh lùng, phần ngạo khí này có phần không coi ai ra gì.
Bạch Tang Tang cũng không ngại Cận Tử Kỳ không đáp lại, trên thực tế, cô ta cũng chỉ là muốn làm cho Cận Tử Kỳ nghe thấy cô ta nói.
"Đã là gia tộc Tống gia như vậy, coi trọng nhất chính là danh dự, Cận tiểu thư nếu đã sinh một đứa con, e rằng có một số việc cũng là bất lực, cần gì phải miễn cưỡng chính mình?"
Cận Tử Kỳ đón nhận đôi mắt sáng thoáng cong lên của Bạch Tang Tang, "Nếu như Tống Kỳ Diễn cảm thấy miễn cưỡng, anh ta sẽ nói cho tôi biết, về phần chính mình, vẫn chưa từng cảm thấy miễn cưỡng."
Nhàn nhạt, khí thế không để lại dấu vết.
Dứt lời, Cận Tử Kỳ đang đi ra khỏi phòng rửa tay, trong khoảnh khắc xoay người, dường như nghe thấy một tiếng cười nhạo.
Lúc đẩy cửa vào, bên trong phòng ăn coi như có một nhóm cảnh tượng hoà thuận vui vẻ
Tống Kỳ Diễn ôm Cận Mỗ Mỗ ở nơi đó lẩm bẩm, về phần Tống Chi Nhậm thì cùng Tô Tấn An nói chuyện phiếm.
Đồng thời ánh mắt Cận Tử Kỳ cũng thấy được mẹ con Tống Nhiễm Cầm và Tô Hành Phong yên lặng dùng món tráng miệng sau khi ăn xong.
Dường như Cận Tử Kỳ mới bước một bước đi vào phòng ăn, Bạch Tang Tang cũng đi đến, kéo váy áo cười với cô một tiếng, giống như cuộc đối đầu gay gắt trước đó ở trong phòng rửa tay bất quá là ảo giác.
"Tang Tang đã về rồi? Mau tới đây chút, đây chính là canh hạt sen đu đủ tối nay đầu bếp đặc biệt chuẩn bị!"
Tống Nhiễm Cầm khi nhìn thấy Bạch Tang Tang tới cửa, lập tức biểu hiện ra nhiệt tình thật lớn, còn kém không có bật dậy đem khay điểm tâm ngọt kia tự mình đưa lên.
Nếu chính mắt Kiều Niệm Chiêu nhìn thấy xu thế cuộc chiến này, sợ là đối với Tống Nhiễm Cầm khó tránh khỏi sẽ sinh ra ác cảm và oán niệm.
Về phần Tống Nhiễm Cầm vì sao phải nịnh nọt Bạch Tang Tang như thế, cũng bất quá là do nhìn trúng gia cảnh giàu có của Bạch gia.
Mà Bạch Tang Tang nhận lấy cành ô-liu được Tống Nhiễm Cầm ném ra, lập tức vui vẻ đi tới.
Bước chân của cô không nhanh không chậm, tốc độ vừa vặn duy trì sóng vai cùng Cận Tử Kỳ.
Khiến người ta có một loại cảm giác hai người đi cùng kết giao thân mật.
Khi Cận Tử Kỳ sắp đi đến vị trí của mình, chợt nghe một tiếng thét kinh hãi, "A!"
Bánh ngọt vốn được người giúp việc đặt trong đĩa ăn, bởi vì Bạch Tang Tang đột nhiên trẹo chân đụng vào người giúp việc làm cho đĩa ăn nghiêng đi rơi xuống đất, bánh ngọt trong mâm không nghiêng về bên nào lại vẩy lên trên người Cận Tử Kỳ.
Vẫn chưa kịp quay đầu nhìn lại, Cận Tử Kỳ đã cảm giác được thắt lưng mát lạnh.
Ngay sau đó phát ra tiếng vang nặng nề của chén đĩa va chạm nhau rớt trên mặt thảm lông cừu.
"Bạch tiểu thư, cô có sao không?" Bên cạnh vang lên giọng nói người giúp việc cuống quýt lo lắng.
Hàng lông mày xinh đẹp của Cận Tử Kỳ nhăn lại, cúi đầu thì thấy một ít vết bẩn đủ màu sắc bên hông mình, mà bên chân của cô, rõ ràng là một khối bánh ngọt nhỏ tinh xảo, đã rớt xuống không còn hình dáng.
"Cận tiểu thư, cô có sao không?" Cận Tử Kỳ nghe thấy có người hỏi thăm thì ngước mắt, đập vào mắt là nửa thân người Bạch Tang Tang đang dựa vào nữ người làm, mặt mũi cô ta nhìn mình tràn đầy áy náy.
Bạch Tang Tang biểu hiện sao mà vô tội, đôi mắt đẹp chứa đầy ray rứt, chỉ cần đối phương có chút lòng trắc ẩn, e rằng cũng không thể trách cứ một vị giai nhân xinh đẹp như vậy.
Xung quanh người giúp việc đang đứng yên vội vàng chạy tới, giúp Cận Tử Kỳ lau vết bẩn trên váy áo, nhưng bơ dính trên vải chiffon, ngoại trừ càng lau càng thẩm thấu, cũng không có thêm hiệu quả nào khác.
Một chiếc váy chiffon dài gấp nếp màu trắng dưới ánh sáng đèn thủy tinh trong nháy mắt biến thành một chiếc váy màu sắc sặc sỡ.
Tròng mắt Cận Tử Kỳ đang nhìn mình một thân chật vật, ngoại trừ tạm thời lui ra cô sợ rằng không có lựa chọn nào khác...
Bên kia bàn ăn đã bị động tĩnh bên này kinh động, âm thanh ghế cọ xát thảm trải sàn, tụm năm tụm ba.
"Tại sao không cẩn thận như vậy?" Giọng nói Tống Chi Nhậm trừ ân cần cũng không chút nào nghe thấy ý trách móc.
Ngạc nhiên lồng lên quá mức là Tống Nhiễm Cầm, chợt che miệng hoảng hốt đi đến bên cạnh Bạch Tang Tang, xem xét từ trên xuống dưới một hồi mới buông lỏng xuống, "Không có ngã xuống là tốt rồi, nếu không Bạch chủ tịch sẽ phải đau lòng."
—Quả nhiên, nếu vừa rồi cô phát cáu, sợ rằng đến cuối cùng cô có thể đã trúng tên của một ít người!
Cận Tử Kỳ âm thầm cười lạnh, đem khăn giấy dính bơ giữ trong lòng bàn tay, bỗng nhiên một bóng người màu đen bao phủ trước mắt.
Không chờ cô có phản ứng, một bàn tay đã nắm lấy cổ tay trắng ngần của cô, Cận Tử Kỳ bỗng dưng ngẩng đầu, lại nhìn thấy Tô Hành Phong nhíu chặt lông mày, anh ta mím môi muốn kéo cô đi.
Cận Tử Kỳ vô cùng kinh ngạc lập tức giằng co, Tô Hành Phong lại cầm thật chặt, bên tai là giọng nói của anh, "Chẳng lẽ còn muốn ở lại chỗ này tiếp tục tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục sao?"
Trong mắt Tô Hành Phong không ngăn lại sự phẫn nộ, thật giống như người vừa rồi bị Bạch Tang Tang mưu hại là anh ta.
Cận Tử Kỳ rút tay về, anh ta vẫn không buông ra, mi tâm có phần lạnh nhạt, "Muốn đi tự tôi sẽ đi, bây giờ thả tôi ra đi."
"Tử Kỳ..." Tô Hành Phong thấy ánh mắt Cận Tử Kỳ chuyển thành không thể tin.
"Gọi là mợ, Hành Phong, lần sau cần phải chú ý cách dùng từ của cậu."
Nghe thấy tiếng Cận Tử Kỳ nghiêng đầu nhìn qua, Tống Kỳ Diễn đang bế Cận Mỗ Mỗ đi lại thong thả tới đây, thậm chí khóe miệng của hắn còn chứa đựng ý cười, cứ như vậy đứng thẳng tắp ở trước mặt bọn họ.
Mà Cận Mỗ Mỗ được hắn ôm vào trong ngực, đang bưng một mâm bánh ngọt nhỏ, thỉnh thoảng lấy ngón tay bụ bẫm dính một chút bơ ngậm vào trong miệng, bộ dạng có vẻ thơm ngon nhiệt tình.
Lúc này đây hai người đàn ông một lớn một nhỏ, hình như đối với chuyện Cận Tử Kỳ bị giội bơ cũng không để ở trong lòng.
"Hành Phong, Niệm Chiêu có thể ở phía sau nhìn thấy đấy, cậu khẳng định cậu vẫn không muốn buông tay sao?"
Ánh mắt Tống Kỳ Diễn dừng ở chỗ Tô Hành Phong nắm giữ cổ tay Cận Tử Kỳ, ý cười ở khóe miệng càng sâu hơn, vẫn ung dung nhìn về phía sau lưng Tô Hành Phong, "Niệm Chiêu, cô phải quản thật tốt vị hôn phu của cô."
Cận Tử Kỳ rõ ràng cảm nhận được thân thể Tô Hành Phong chấn động, lực độ giam giữ trên cổ tay cô cũng giảm bớt nhiều.
"A Phong!" Tống Kỳ Diễn không hề nói dối, từ cửa phòng ăn thật sự truyền đến giọng nói của Kiều Niệm Chiêu.
Cận Tử Kỳ xuất phát từ bản năng theo tiếng liếc mắt nhìn qua, sắc mặt Kiều Niệm Chiêu có chút cổ quái, cô ấy đứng ở nơi đó, tầm mắt cũng dừng lại trên tay Tô Hành Phong, vẻ mặt "thì ra là như vậy" biểu tình đầy cay đắng.
Sau đó cũng giống như lúc đến, lặng yên không một tiếng động xoay người rời đi.
"Hành Phong, có thể Niệm Chiêu hiểu lầm gì đó, cậu còn không đuổi theo?"
Tô Hành Phong oán hận trừng mắt nhìn Tống Kỳ Diễn mang vẻ mặt mỉm cười, buông Cận Tử Kỳ ra lập tức đuổi theo.
Mà bên kia Tống Chi Nhậm và Tống Nhiễm Cầm cũng đã trấn an Bạch Tang Tang bị "kinh hãi" dễ chịu hơn.
Vẻ mặt Tống Kỳ Diễn quýnh lên, chẳng lẽ vẫn chưa tha thứ cho hắn?
Cận Tử Kỳ lại bổ sung một câu, "Tay của anh bị thương, không tiện bế con."
Tống Kỳ Diễn trong nháy mắt yên tâm, cười đến xuân quang đầy mặt, từ phía sau khoác lên eo của cô.
Cô không hiểu nhìn về phía hắn, nhưng vẻ mặt hắn lại là chuyện phải làm, "Dìu em đi, như vậy cũng sẽ không bị ngã xuống nữa."
Cận Tử Kỳ gật đầu một cái, không cự tuyệt hắn.
Khóe miệng Tống Kỳ Diễn bởi vậy mà sắp toét đến sau lỗ tai.
Chẳng qua một nhà ba người vừa muốn đi qua chỗ rẽ hành lang, thiếu chút nữa đụng vào một đám người đang xông tới mặt.
"Đi đường kiểu gì vậy, không nhìn thấy ở đây có người sao?" Tống Kỳ Diễn lên tiếng đúng là đang tức giận mà quát lớn.
Thậm chí không thèm nhìn người đối diện là ai, toàn tâm toàn ý cúi đầu xuống lo lắng vợ con trong ngực có bị đựng trúng sứt mẻ hay không.
"Tống lão?" Ngược lại Cận Tử Kỳ trước tiên thấy rõ người đối diện, kinh ngạc hô lên.
Tống Chi Nhậm vốn là khí thế bừng bừng mang theo quản gia và một đám người giúp việc tiến đến phòng nghỉ, tại giữa khúc rẽ lại đâm đầu va chạm phải, lảo đảo lùi lại vài bước, dưới sự dìu đỡ của cả đám người mới đứng vững.
Vẫn không kéo dài quá một hơi, ngay sau khi nghe tiếng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tống Kỳ Diễn hoàn hảo đứng ở trước mặt.
Bởi vì quá mức kinh ngạc Tống Chi Nhậm nhịn không được quát to: "Tại sao con lại ở chỗ này?"
Mà ngay cả Minh quản gia một tay an bài xong mọi chuyện khuôn mặt cũng hoảng hốt.
Đại thiếu gia lúc này không phải là nên ở trong phòng 223 cùng Bạch tiểu thư—
Tống Kỳ Diễn vừa nghe thấy tiếng Tống Chi Nhậm lập tức trầm mặt, quét qua gương mặt Tống Chi Nhậm đầy nếp nhăn run lẩy bẩy, giọng nói không được tốt, "Tại sao tôi không thể ở chỗ này, quần áo cũng đã thay xong, nếu không có chuyện gì khác chúng tôi đi."
Lời của Tống Kỳ Diễn còn chưa dứt, Tống Nhiễm Cầm giống như ma quỷ bất thình lình xuất hiện ở giữa hành lang.
Bà đẩy Minh quản gia đang đỡ Tống Chi Nhậm ra, không quên trừng một cái hung tợn, sau đó hiếu thuận mà nâng cánh tay Tống Chi Nhậm, ân cần hỏi thăm, "Cha, tại sao cha tới đây?"
Khóe mắt Tống Chi Nhậm khẽ động, liếc ngang oán trách Minh quản gia, Minh quản gia tự hiểu sự việc đã hỏng, biết sai nên cúi đầu xuống, đối mặt với sự hiếu kỳ của Tống Nhiễm Cầm, Tống Chi Nhậm chỉ cười ha ha một tiếng, ngăn lại chủ đề.
"Cũng không có gì, sau khi ăn xong đi ra ngoài vài vòng, trợ giúp tiêu hóa."
"Lôi kéo phát động nhiều người như vậy mà tản bộ, lại là ở trong hành lang chật hẹp, ngược lại thật đúng là có phong cách."
Đối mặt với sự châm chọc khiêu khích của Tống Kỳ Diễn, Tống Chi Nhậm cũng không phản bác, huyệt thái dương đập thình thịch động lên khiến đau nhức.
Ông hướng Minh quản gia khoát khoát tay, "Cũng tạm xong rồi, đều trở về đi."
Tống Nhiễm Cầm cũng không muốn rời đi, lôi kéo cánh tay Tống Chi Nhậm la ầm lên, "Cha, cứ như vậy mà đi sao?"
"Vậy con còn muốn ở lại làm gì?" Tống Chi Nhậm cũng có chút bực mình.
Trò đùa thật hay tại sao lại diễn thành ra như vậy, rốt cuộc khâu nào sai lầm?
Rõ ràng là gian phòng 223, làm sao Tống Kỳ Diễn lại đi tới gian phòng 221?
Chẳng lẽ là Minh Tuệ sắp xếp sai phòng cho Cận Tử Kỳ và Bạch Tang Tang?
Tống Chi Nhậm nhìn về phía Minh quản gia, Minh quản gia tiếp nhận được sự dò hỏi trong mắt Tống Chi Nhậm, cau mày lắc đầu.
Cô tuyệt đối không dẫn sai phòng, thật sự thì cô cũng khó hiểu vì sao Tống Kỳ Diễn lại đi đúng phòng?
Đánh bậy đánh bạ, nhìn lầm biển số phòng?
Nhưng con số lớn như vậy, "3" và "1" có chênh lệch rất lớn hay không?
"Đây không phải là Tử Kỳ sao? Thay xong quần áo? Đúng rồi, Bạch tiểu thư đâu, tại sao cô ấy chậm vậy, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không, cha, có muốn chúng con đi xem một chút hay không?"
Trái ngược với Tống Nhiễm Cầm nhiệt tình quan tâm, Tống Chi Nhậm chỉ cảm thấy nhức đầu, "Không cần,Tang Tang thay xong quần áo tự nhiên sẽ đi ra, trước tiên chúng ta về phòng khách ngồi một lát đi."
Tống Kỳ Diễn ôm Cận Tử Kỳ, nhìn thấy giữa Tống Chi Nhậm và Minh quản gia trao đổi ánh mắt với nhau, lại thoáng nhìn Tống Nhiễm Cầm có ý muốn kéo Tống Chi Nhậm đi xem Bạch Tang Tang, mà Tống Nhiễm Cầm lại chỉ phương hướng gian phòng——
Đáy mắt Tống Kỳ Diễn thoáng hiện lên ánh sáng, dường như hắn đã biết rõ Tống Chi Nhậm đến đây làm gì.
Nhớ đến Tống Chi Nhậm trước đó nói cho mình số phòng, lúc ấy nghĩ đến chỗ này tính kế, bàn tay Tống Kỳ Diễn không khỏi ôm chặt Cận Tử Kỳ, mắt nhìn sang Tống Chi Nhậm càng lạnh lùng.
Tống Chi Nhậm nhận ra được ánh mắt giễu cợt rét lạnh phẫn nộ của Tống Kỳ Diễn dừng ở trên mặt mình, khó khăn lắm mới ngó mặt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, ngăn lại Tống Nhiễm Cầm đang quấy nhiễu nhân tiện chống quải trượng bỏ đi.
Người ta lúc xui xẻo thì khi uống miếng nước lạnh cũng bị dính răng.
Tống Chi Nhậm lần này xem như mang tảng đá đập lên chân của mình, chẳng những dính răng, hàm răng cũng sưng lên!
Bởi vì ông vừa mới xoay người, thì nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu hồi lâu không thấy bóng dáng đang vô cùng lo lắng hướng nơi này đã chạy tới.
Trên mặt Kiều Niệm Chiêu lộ ra lo lắng, nhìn thấy nhiều người như vậy đang chắn ở giữa hành lang mới dừng lại.
Cô trước tiên hướng Tống Chi Nhậm cung kính chào hỏi, mới nhìn sang Tống Nhiễm Cầm, "Mẹ, A Phong đâu?"
"Người đã chạy đi tìm cô, cô còn dám tới hỏi ta người đâu, ta mới là muốn tìm cô bồi con trai ta." Tống Nhiễm Cầm mở miệng chính là một trận pháo oanh, nói năng khó có thể lọt vào tai.
Ngay trước mặt nhiều người giúp việc như vậy, Kiều Niệm Chiêu bị giáo huấn đến mức sắc mặt đột biến, nhưng vẫn ẩn nhẫn nhẹ giọng nói: "Có người giúp việc nói thấy A Phong đến lầu hai, con mới tới xem một chút."
Tống Nhiễm Cầm lại từ trong mũi hừ nhẹ một tiếng, quay đầu không nhìn tới Kiều Niệm Chiêu khổ sở van nài bà.
Sợ rằng Kiều Niệm Chiêu lần này cũng chuẩn bị tâm lý bị lạnh nhạt, thấy rõ không được trả lời, liền nhìn xem sắc mặt có chút quái dị của Tống Chi Nhậm: "Ông ngoại, vừa rồi con nghe người giúp việc lầu dưới nói, A Phong hình như vào gian phòng tận cùng bên trong kia, con có thể qua tìm anh ấy không?"
"Cô nói cái gì?" Sắc mặt Tống Chi Nhậm lập tức tái xanh, không dám tin nhìn Kiều Niệm Chiêu, ngón tay run rẩy chỉ cửa phòng 223 đóng chặt, "Cô nói Hành Phong vừa rồi đi vào?"
Kiều Niệm Chiêu không rõ chuyện gì, chỉ thành thực gật đầu, "Người giúp việc nói cô ấy vừa rồi khi lau bình hoa ở hành lang đã nhìn thấy."
Những lời này nghiệm chứng dự cảm không tốt trong lòng Tống Chi Nhậm, mặt của ông lúc đỏ lúc trắng, bàn tay đặt trên quải trượng nổi lên gân xanh trên mu bàn tay, thân thể xương cốt xưa nay nhanh nhẹn phấn chấn cũng hơi lung lay.
"Chủ tịch." Minh quản gia tay mắt lanh lẹ đỡ lấy Tống Chi Nhậm, "Ngài có khỏe không?"
Tống Chi Nhậm thở hổn hển, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được thấp giọng quát lớn, "Cô cảm thấy ta sẽ khoẻ sao? Cô rốt cuộc đã an bài như thế nào, tại sao có thể để cho Hành Phong chạy vào thế?!"
Minh quản gia rũ đầu xuống thấp hơn, "Thực sự xin lỗi chủ tịch, tôi không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy."
Hai người sợ hãi nói riêng với nhau đổi lấy một đám ánh mắt quỷ dị, Tống Chi Nhậm sau khi đứng vững vàng, hít sâu một cái chậm rãi ngẩng đầu đau nhức, nói với Kiều Niệm Chiêu: "Hành Phong có thể đã đi ra ngoài tìm cô, trước tiên cô trở về..."
Chữ "Đi" của Tống Chi Nhậm vẫn còn ở trong cổ họng, cửa phòng cuối hành lang bỗng dưng mở ra, theo đó truyền ra tiếng thét chói tai kinh thiên phá địa của phụ nữ, còn có một cái gối đầu bị ném ra.
Giữa hành lang mọi người ngoại trừ người biết chuyện, tất cả đều tò mò đồng thời nhìn sang.
Một bóng dáng cao to lảo đảo nghiêng ngả từ trong phòng chạy ra, quần áo ướt đẫm dính trên người, vạt áo sơ mi nhét trong quần qua loa, về phần dây thắt lưng, vẫn còn tình trạng nửa cài nửa tháo.
Nhưng mà, để cho mọi người ở đây kinh ngạc cũng không phải là anh ta mặc đồ thế này mà xem ra là dấu son môi hiện đầy trên mặt.
Người đàn ông này chật vật bị gối đầu đập ra khỏi cửa phòng, không phải là ai khác, đúng là người trong miệng Tống Chi Nhậm bảo đi ra ngoài tìm Kiều Niệm Chiêu vẫn chưa trở về: Tô Hành Phong!
Thân thể Kiều Niệm Chiêu hoàn toàn cứng nhắc, thậm chí ngay cả hô hấp cũng dừng lại, khi cô chứng kiến Bạch Tang Tang từ trong phòng đi ra dùng ga giường bao vây lấy thân mình.
Dường như không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy một màn này, Kiều Niệm Chiêu trước mắt chợt tối sầm, dáng người mảnh khảnh tựa như bỗng nhiên mất sức lực muốn rơi xuống thảm trải sàn.
"Ai nha, đây là có chuyện gì? Đây không phải là Tang Tang sao? Tại sao là con ở bên trong?"
Tống Nhiễm Cầm chỉ sợ thiên hạ không loạn cố tình lớn tiếng hỏi thăm, đôi mắt thường xuyên chú ý thần thái Tống Chi Nhậm biến hóa, trong lòng giống như hồi hộp.
Lần này gạo nấu thành cơm, còn sợ con vịt Bạch Tang Tang này đã nấu chín bay hay sao?
Bạch Tang Tang cầm lấy gối đầu đang đánh Tô Hành Phong như cho hả giận, chợt nghe thấy tiếng kêu la của Tống Nhiễm Cầm, vừa quay đầu thì nhìn thấy trên hành lang thế nhưng tụ tập nhiều người như vậy.
Nhất là, nam chính vốn nên cùng cô ta điên loan đảo phượng thế nhưng lại sống sờ sờ đứng bên cạnh Cận Tử Kỳ xem cuộc vui.
Nhất thời xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, Bạch Tang Tang quăng cái gối đầu trong tay, siết chặt ga giường trước ngực, hướng về phía Tống Chi Nhậm sắc mặt khó coi lên giọng chất vấn, "Tống lão, đây là ông nói tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn sao?"
Tống Chi Nhậm bị Bach Tang Tang trách móc hé ra nét mặt già nua không nén được giận, quét mắt oán trách Tô Hành Phong, vội vàng chống quải trượng đi lên phía trước, "Tang Tang, đó là một chuyện ngoài ý muốn, ta cũng vậy không nghĩ tới chuyện sẽ biến thành bộ dáng như vậy."
"Ngoài ý muốn?" Khuôn mặt Bạch Tang Tang như không thể tin được, giận quá mà cười, "Chuyện như vậy cũng có thể ngoài ý muốn sao? Ngài hao tổn tâm huyết để cho tôi tới Tống gia, chính là vì tạo cho tôi việc ngoài ý muốn như vậy?"
Tống Chi Nhậm dù nói thế nào cũng là tiền bối uy tín cực cao ở thành phố này, vậy mà bị một đứa vãn bối trước mặt mọi người chất vấn như vậy, mặt không khỏi có chút sa sầm, "Tang Tang, chuyện này..."
"Tôi không muốn nghe ngài nói bất kỳ một chữ nào nữa, ngài có lẽ là giữ lại giải thích với cha tôi đi."
Bạch Tang Tang nói xong lại nổi giận đùng đùng đi trở về phòng, nặng nề đóng cửa lại, đem Tống Chi Nhậm bỏ rơi ở ngoài cửa.
Tống Chi Nhậm cũng tức giận đến run lẩy bẩy, quay người lại, chỉ vào Tô Hành Phong quần áo không chỉnh tề một câu cũng nói không nên lời.
Sắc mặt Tô Hành Phong cũng không tốt, không quan tâm hình tượng chật vật, bước nhanh đi đến trước mặt Tống Nhiễm Cầm, lạnh giọng chất vấn: "Mẹ, đây là mục đích mẹ gạt con Chiêu nhi ở bên trong? Đây là kết quả mẹ muốn đúng không?"
Cuối cùng là có tật giật mình, Tống Nhiễm Cầm không dám nhìn thẳng ánh mắt sáng quắc của Tô Hành Phong, một mặt nhìn nhìn tóc quăn rơi trước ngực một mặt nghĩ một đằng nói một nẻo, "Cái gì kết quả mẹ muốn, mẹ đây không phải là nhìn lầm rồi sao?"
Hai tay Tô Hành Phong lạnh lùng nắm thành quyền, khớp xương rung động khanh khách, anh quay đầu tìm kiếm Kiều Niệm Chiêu, nhưng sớm đã không thấy bóng dáng của cô, khi đó ánh mắt cũng chạm đến mặt bên của Cận Tử Kỳ, đáy lòng trầm xuống.
Tô Hành Phong nhắm lại mắt, hít thở sâu, liền muốn đi ra ngoài, lại bị Tống Nhiễm Cầm ngăn lại, "Xảy ra chuyện lớn như vậy, con muốn đi đâu, nên ở nhà chờ ông ngoại con xử lý."
"Buông ra!" Lần đầu tiên, Tô Hành Phong lại dám ngỗ nghịch không vâng lời Tống Nhiễm Cầm, hất tay của bà nghênh ngang rời đi.
"Phản phản, thật sự là phản, trong mắt còn có ta người mẹ này không?"
Nhưng lời trách móc của Tống Nhiễm Cầm cũng không nhận được bất kỳ lời đáp trả nào, bà cũng không để ở trong lòng, tâm tình khó được vui sướng khép lại áo choàng trên người, yên lặng chờ lão già lên tiếng.
Bên kia Tống Chi Nhậm xoa lấy cái trán cảm thấy đau, vừa vặn nhìn thấy Tống Kỳ Diễn chuẩn bị rời đi, huyệt thái dương càng đau dữ dội thêm, lên tiếng ngăn cản, "Con muốn đi đâu?"
Tay Tống Kỳ Diễn vẫn luôn ôm Cận Tử Kỳ không buông, hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tống Chi Nhậm sắc mặt cực kém, "Tôi mang vợ của mình rời đi cái chỗ dơ bẩn không chịu nổi này, ông còn muốn ngăn cản sao?"
"Dơ bẩn không chịu nổi?" Cổ Tống Chi Nhậm nổi gân xanh, tay nắm quải trượng hung hăng nện xuống thảm, "Dù dơ bẩn không chịu nổi thế nào đây cũng là nhà Tống Kỳ Diễn con, ta cho con biết, chỉ cần một ngày ta ở đây, ta sẽ không cho phép con cưới một người mẹ đơn thân tiến vào cửa lớn Tống gia!"
"Của lớn Tống gia?" Tống Kỳ Diễn cười lạnh, "Đừng quên nơi này ngày trước họ Lam không phải họ Tống, đúng rồi, tôi vẫn quên nói cho ông biết, đứa nhỏ mà trong miệng ông luôn bảo không biết cha là ai này... chính là con trai ruột của tôi."
Nhìn qua thần tình trên mặt Tống Chi Nhậm cứng lại, Tống Kỳ Diễn như là lấy được niềm khoái cảm khi trả thù, giọng điệu lười biếng thoải mái, "Không tin phải không? Không phải là ông vẫn luôn tò mò tại sao tôi lại biết rõ tôi là con trai của ông sao?"
Tay Tống Chi Nhậm cầm lấy quải trượng siết chặt, cố nén mình ngã xuống, đôi mắt nhìn Tống Kỳ Diễn chằm chằm gắt gao.
"Tôi cũng quên nói cho ông biết, mảnh nông trường kia ở ngoại ô là của tôi, hôn lễ bốn năm trước trong những tân khách ông mời có vị trưởng bối biết ông ngoại, không khéo, đúng lúc bị tôi đụng phải, lại càng không khéo, tôi lớn lên giống ông ngoại tôi."