Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 86 : Cận tử kỳ, tôi đã trở về!

Ngày đăng: 19:10 19/04/20


Cây dù che phủ đỉnh đầu Cận Tử Kỳ, căng ra cho cô một góc an bình và yên tĩnh.



Cô khẽ nâng cằm lên, dọc theo chiếc dù một giọt mưa đọng trên khoé mắt, cảm giác lành lạnh.



Theo độ cong mí mắt chậm rãi lướt qua bên gò má, dồn lại chạy vào trong mái tóc dài phía sau cổ.



Trong phút chốc nhịp tim dồn dập xúc động, khi cô thấy rõ khuôn mặt người đàn ông trẻ tuổi sau lưng vì mình mà bung dù.



Mái tóc màu hạt dẻ, ngũ quan anh tuấn trắng ngần, đôi con ngươi mắt màu nâu thẩm thấu sự ung dung nổi bật ánh sáng bén nhọn.



Ngón tay thon dài, nắm cái cán dù, giữa tiếng mưa rơi tí ta tí tách, lẳng lặng đứng ở bên trong đó.



Chiếc đèn lồng giấy Tuyên Thành bên ngoài cửa hàng tiện lợi phỏng theo kiểu cổ, luồng ánh sáng u u ám ám cắt ghép nên một hình bóng.



Cảm giác rất không chân thật, tốc độ phát hình chầm chậm phảng phất như một bộ phim điện ảnh cũ xưa.



Bối cảnh bên trong tăm tối u buồn, màn mưa liên miên không dứt, dòng người lặng lẽ mênh mông, im lặng không có tiếng đối thoại.



Cộng thêm một khúc đàn vi-ô-lông-xen trầm lắng.



Trừ điều đó ra, không còn tình tiết đáng nói.



Cận Tử Kỳ đứng bên ngoài cạnh mái hiên, đối mặt với bóng trắng tịch mịch mà tao nhã, cảm thấy nó cũng bị ánh sáng xuyên thấu.



Rõ ràng là lần đầu tiên gặp nhau, nhưng vì sao có loại cảm giác đã từng quen biết.



Nhưng, lại là từng gặp qua ở nơi nào?



Tầm mắt người đàn ông hơi chếch đi, dừng ở giọt mưa trên khoé mắt cô.



Anh ta giơ giơ chiếc ô ra bên ngoài, đủ để đặt vào đỉnh đầu của cô, mà bản thân anh, thì hoàn toàn phơi ở dưới mái hiên.



Dường như thời điểm anh ta đứng yên ở đầu bên kia, như một nụ hoa lặng im trên cây.



Anh hơi cúi thấp đầu, tầm mắt xuyên qua cô, mỗi một khắc, thậm chí Cận Tử Kỳ cảm thấy rằng, đã xuyên qua linh hồn của cô.



—— linh hồn của cô không khỏi bỗng chốc rung động, sau đó quy về trống trải.



Cận Tử Kỳ kéo ra một nụ cười cảm kích yếu ớt, nhất thời nhưng thật đẹp, lại chỉ giới hạn là lễ phép cảm ơn.



Ánh mắt người đàn ông từ đầu đến cuối đều bình tĩnh như mặt hồ, nhưng lại sâu thẳm không thấy rõ anh ta đang suy nghĩ điều gì.



Ven đường truyền đến tiếng xe, Cận Tử Kỳ nghe tiếng quay đầu lại, khi nhìn thấy một chiếc xe taxi, lập tức lần nữa giơ túi xách lên đỉnh đầu, cô không chút do dự đã chạy đi ra.



Không kịp nói lời cảm ơn với người đàn ông tốt bụng này, đội mưa ngăn xe taxi lại sau đó mở cửa xe ra muốn ngồi vào.



Chỉ là nhân dịp lên trên xe, Cận Tử Kỳ dừng một chút, vẫn là quay đầu nhìn lại cửa hàng tiện lợi.



Chẳng qua mái hiên trống rỗng, sớm đã không thấy bóng cao to màu trắng như tuyết.



——lẽ nào đi rồi sao?



Tầm mắt Cận Tử Kỳ nhanh chóng xẹt qua cửa sổ thủy tinh cửa hàng tiện lợi.



Một trận gió nhẹ thổi qua, Cận Tử Kỳ bởi vì rét lạnh mà run rẩy, dưới sự thúc giục của tài xế bước lên xe.



Buồng xe ấm áp ngăn cách màn mưa tầm tã bên ngoài.



Cận Tử Kỳ tựa vào lưng ghế chỗ ngồi phía sau, huyệt thái dương mơ hồ đau nhói.



Cô nhẹ nhắm mắt lại, bắt buộc chính mình dứt bỏ những suy nghĩ ngổn ngang kia.



Ở cửa ra vào cửa hàng tiện lợi, xe có rèm che vốn dừng ở ven đường đã nhanh chạy đến, xuất hiện một người đàn ông đứng vững vàng ở sau xe.



Một chiếc xe Chrysler màu đen xa hoa chậm rãi dừng lại bên cạnh anh ta, một người phụ nữ trẻ tuổi mặc trang phục công sở vội vàng xuống xe, bung một chiếc dù đi đến bên cạnh người đàn ông.



"Tần tổng, đến thời gian đi gặp mặt ngài Sato công ty cổ phần Trial."



Tầm mắt của anh vẫn nhìn qua phương hướng xe taxi kia đi xa, cây dù trong tay từ từ rũ xuống.



Khuôn mặt anh tuấn nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì.



Chỉ là một người, lẳng lặng, quên mất thời gian bình thường, đứng dưới mái hiên mưa rơi tí tách.



——Cận Tử Kỳ, tôi đã trở về.



----------------



Tống Kỳ Diễn sau khi để Cận Tử Kỳ xuống ở ven đường, vô cùng khẩn cấp tựa như chạy đi về công ty.



Vừa mở cửa phòng làm việc ra, thì nhìn thấy Tống Chi Nhậm đứng ở bên cửa sổ.



Chống một cây quải trượng, sắc mặt có chút ảm đạm, không còn khí thế hăng hái trước kia nữa, thậm chí như mang theo chút sầu lo.



Tống Kỳ Diễn đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn thẳng ông vài giây.



Tống Chi Nhậm gần như cả ngày đều ở đây tìm hắn, vừa điện thoại vừa phái người, bất quá hắn không thèm để ý thôi.



Hiện tại, chỉ sợ là lão già đã không nén được tức giận, mới có thể tự mình tìm tới cửa.



Thậm chí không sợ thiệt thòi ôm cây đợi thỏ mà chờ.



"Chuyện đã làm xong?"



Tống Chi Nhậm chống quải trượng từ từ đi đến bên cạnh bàn làm việc, hô hấp hơi mạnh.



Nhưng còn có thể đứng ở chỗ này, chứng tỏ ông vẫn chưa đến mức lập tức ngã xuống.



Tống Kỳ Diễn không trả lời câu hỏi, chỉ lãnh đạm mà nhìn sang Tống Chi Nhậm ngồi xuống ghế xoay của mình.



Phòng làm việc bài trí đồ dùng cũng như Hàn Mẫn Tranh, một gương mặt bình thản, thuần thục rót ly cà phê đưa đến bên cạnh bàn.



Sau đó, nhanh chóng và lặng lẽ thối lui ra khỏi phòng làm việc.



Tống Chi Nhậm vươn tay muốn bưng cà phê lên, lại đột nhiên bị một cánh tay dài đưa qua giành trước một bước.



Tống Kỳ Diễn bưng cà phê ở trước mặt ông, sau đó từ từ đưa đến bên miệng uống một ngụm.



"Hiện tại ngay cả cà phê cũng muốn so đo sao?" Giọng nói của lão già không mang theo bất kỳ cảm xúc gì.



Tống Kỳ Diễn xem thường ngồi xuống đối diện Tống Chi Nhậm, ưu nhã vén hai chân.



Tay phải nhẹ nhàng vừa nhấc, tách cà phê kia bị tuỳ tiện gác lại trên mặt bàn.



"Đây là phòng làm việc của tôi, mặc dù chỉ là cái chức vụ nhàn hạ, nhưng mà không phải là chỗ có thể không mời mà tự vào."



Tống Kỳ Diễn nhàn nhạt lên tiếng, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng hai mắt Tống Chi Nhậm: "Tới tìm tôi làm gì?"



"Con thật sự muốn kết hôn? Cùng ai, nha đầu Cận gia sao?"



Tống Chi Nhậm cầm trong tay chiếc nhẫn, không phải là hắn giấu ở trong ngăn kéo sao?



"Ông——" Tống Kỳ Diễn tức giận một phen đoạt lấy, "Ai cho phép ông lật loạn đồ đạc của tôi?"



Tống Chi Nhậm không những không để ý hắn vô lễ, ngược lại gật đầu cười cười, "Không hổ là con trai của ta."



Tống Kỳ Diễn xem xét chiếc nhẫn bên trong xong, sau đó cẩn thận cất kỹ, liếc mắt nhìn Tống Chi Nhậm giễu cợt, "Cái này với có phải con trai của ông hay không có quan hệ gì."



Tống Chi Nhậm từ từ thu lại nụ cười, sau đó biến thành một loại ý cười khác rất có thâm ý.




Người tròn vo, thân mình mang mùi sữa thơm mát chạy tới, Tống Chi Nhậm muốn đưa tay ra đón, Mỗ Mỗ cũng đã lướt qua ông nhào thẳng vào trong ngực Tô Ngưng Tuyết.



"Bà ngoại, bà hôm nay sớm như vậy đã trở về rồi nha!" Hé ra cái miệng nhỏ nhắn ngọt khiến ánh mắt Tô Ngưng Tuyết lập tức hiền từ.



Tô Ngưng Tuyết liếc mắt nhìn hai mắt Tống Chi Nhậm đều muốn xuyên thấu, cuối cùng không nhẫn tâm để cho một ông cụ khó chịu, ôm Mỗ Mỗ xoay người nó hướng về phía Tống Chi Nhậm, dịu dàng cho biết, "Mỗ Mỗ nhìn xem, ai tới rồi?"



"A? Là ông cố a? Ông cố đến gặp Mỗ Mỗ sao?"



Giọng trẻ con vừa ngọt lại mềm, mắt to xinh đẹp vụt sáng trong veo thấy đáy, Mỗ Mỗ nghẹo đầu nghịch ngợm mà nhìn Tống Chi Nhậm đang xúc động, toét miệng cười một tiếng, chỉ vào ánh mắt Tống Chi Nhậm lệ quang nhẹ nhàng, giọng nói ngọt ngào ngây thơ: "Ông cố xấu hổ xấu hổ, người lớn như vậy lại vẫn khóc!"



Tống Chi Nhậm thấy Mỗ Mỗ quan tâm mình, rốt cuộc kiềm chế không được sâu trong đáy lòng bắn ra tình cảm mãnh liệt, đi phía trước một phen đoạt lấy Mỗ Mỗ từ trong ngực Tô Ngưng Tuyết, thân thể già nua lảo đảo hai cái.



Đôi cánh tay từ đầu đến cuối lại ôm Mỗ Mỗ thật chặt đặt ở trước ngực, vừa thương vừa yêu vuốt ve cháu nội trong ngực, ngay cả quải trượng khi nào rơi xuống sàn nhà cũng không biết, chỉ là đôi môi không ngừng run run.



"Ông cố người làm sao thế? Có phải ở đâu đau nhức hay không, Mỗ Mỗ thổi cho ông một chút!"



Ngước lên cái đầu nhỏ, mang một đôi bàn tay mềm mại nhỏ bé, cầm lấy mặt Tống Chi Nhậm, chu cái môi tinh bột, phồng má thổi phù phù vào mắt Tống Chi Nhậm, "Mỗ Mỗ thổi một chút thì tốt rồi, không khóc không khóc."



Trái tim Tống Chi Nhậm run lẩy bẩy, nâng thân thể nhỏ béo ụt ịt của Mỗ Mỗ ngồi ở trên đùi của mình, hơi thở dài, giơ tay lên không ngừng vuốt ve đầu dưa hấu của Mỗ Mỗ, "Ngoan ngoãn ——"



Mỗ Mỗ chợt cầm lấy bàn tay già nua của Tống Chi Nhậm tiếng nói thúc giục, "Ông cố hôm nay tại sao không có mang nhẫn nữa?"



Vừa nghe lời này cũng biết tiểu tử kia muốn quà tặng.



Tống Chi Nhậm cười hơ hớ từ trong túi của mình móc ra một miếng khoá trường mệnh làm bằng vàng ròng, treo trên cổ Cận Mỗ Mỗ, lấy lòng giống như hỏi thăm, "Cái này thích không?"



Khóa Trường Mệnh



Mỗ Mỗ cầm lấy khóa trường mệnh hướng về phía đèn thủy tinh chiếu chiếu, lại gác qua bên khoé miệng cắn cắn, vẻ mặt động tác quen thuộc làm cho trái tim Tống Chi Nhậm run lên, cũng là tham tiền như vậy.....



Mỗ Mỗ cất xong khóa trường mệnh, ở trong ngực Tống Chi Nhậm động vài cái, liền bắt đầu hành động làm bé cưng ngoan ngoãn.



Ngược lại Tống Chi Nhậm tự mình nhớ ra cái gì đó, cúi đầu ôn nhu hỏi: "Đúng rồi, lần trước ông tặng chiếc nhẫn cho con đâu? Có phải vứt bỏ rồi không?"



Đầu Mỗ Mỗ lay động giống như trống lắc, "Mới không có, Mỗ Mỗ giấu khá tốt!" Nói xong, thân thể nhỏ mập mạp uốn éo từ trong ngực Tống Chi Nhậm đi xuống, rất là vui vẻ mà chạy tới phía sau ghế sofa Tô Ngưng Tuyết đang ngồi.



Dưới ánh mắt mong chờ của Tống Chi Nhậm, Mỗ Mỗ một lần nữa đi ra, còn tự mình từ phía sau kéo một con vật vàng nhạt đi ra giơ lên trước mặt Tống Chi Nhậm, "Đã cất giấu ở nơi này đây!"



Tống Chi Nhậm nhìn thấy nhẫn ngọc được đeo trên cổ gà, thiếu chút nữa không phun ra một búng máu, đây chính là chiếc nhẫn giá trị xa xỉ số lượng hạn chế, toàn cầu cũng chỉ có vài cái như vậy, làm sao lại thành dây đeo cho gà rồi?!



"Đừng...... Ông cố không cao hứng sao?"



Mỗ Mỗ lôi dây thừng cột gà cắn đầu ngón tay sợ hãi mà nhìn khóe mắt Tống Chi Nhậm co rút mãnh liệt.



Tống Chi Nhậm nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn Mỗ Mỗ hé ra ý sợ hãi, vội vàng thay một nụ cười, cố làm ra vẻ vô sự mà cười nói: "Ông làm sao sẽ sinh tức giận với Mỗ Mỗ, đến, đến vào ngồi trong lòng ông."



Nói, lại triển khai hai tay, nóng lòng mong muốn bế đứa cháu nội khôn ngoan thông minh như vậy bước đi.



Cái môi phấn nộn của Cận Mỗ Mỗ mếu máo, gương mặt phấn điêu ngọc mài tinh xảo thuận tiện suy sụp.



Chớp mắt tủi thân hơi nước mịt mờ, cắn đầu ngón tay, nét mặt lã chã chực khóc.



"Ông cố tức giận, Mỗ Mỗ biết rõ, ông cố giận Mỗ Mỗ đem chiếc nhẫn cho chít chít đeo."



Tống Chi Nhậm vừa nghe đứa nhỏ này muốn xa lánh mình, đâu còn ngồi được, "Ông cố thật không có tức giận......"



"Vậy ông ôm chít chít một chút!" Một con gà nhỏ lông vàng đã bị bưng đến trước mặt Tống Chi Nhậm.



Lòng Tống Chi Nhậm đột nhiên sinh lên một loại cảm giác mắc lừa, nhưng đối với khuôn mặt tươi cười khả ái đáng yêu tinh khiết, làm sao cự tuyệt được, chỉ có thể nhắm mắt nhận lấy con gà con kia.



Tống Chi Nhậm mặc dù còn tấm bé lúc xuất thân không tốt, hàng ngày ở đồng ruộng nuôi chút gia cầm gì gì đó.



Nhưng mấy thập niên sống an nhàn trong nhung lụa để cho ông đối với những thứ gia cầm này cũng là kính nhi viễn chi, hiện tại ôm một cái là lông tơ toàn thân cũng run rẩy dựng đứng lên, nhưng ngại vì đôi mắt trong suốt phát sáng kia, không thể không làm đủ trò hề.



"Đây là con gà con Mỗ Mỗ nuôi sao? Thật đáng yêu, mấy tuổi nha?"



Mỗ Mỗ lập tức vui mừng toét miệng, nhanh nhẹn bò lên trên ghế sofa, đạp rớt giày da đầu hổ, khoanh chân ngồi ở trên ghế sofa, thân thể nhỏ thò ra cầm lấy một cái tay Tống Chi Nhậm đặt lên trên lông gà.



"Nếu sờ chít chít như vậy mới vui vẻ, biết không, bộ dáng như vậy, ông sờ, Mỗ Mỗ nhìn xem."



Sắc mặt Tống Chi Nhậm có chút cứng ngắc, khi hai móng chân con gà con ở trong lòng bàn tay của ông nhảy lên lung tung, nhưng vì không để cho đứa nhỏ thất vọng, nên nín thở lại vuốt ve từng chút từng chút một xuống lông gà.



Ngồi ở đó vừa uống trà Tô Ngưng Tuyết đột nhiên nhíu chặt lông mày, cái mũi ngửi ngửi, "Mùi gì vậy?"



Cận Chiêu Đông bị Tô Ngưng Tuyết vừa nói như thế, cũng phát hiện quanh quẩn trong phòng khách một cỗ mùi là lạ, còn rất gay mũi.



Hai bàn tay nhỏ bé vốn nâng má ngồi ở trên ghế sofa Mỗ Mỗ chợt ai nha một tiếng, "Chít chít kéo bánh rồi!"



Cái trán Tống Chi Nhậm hiện đầy hắc tuyến, cúi đầu xuống một luồng mùi thìa là càng lúc càng phát ra nồng đậm, con gà nhỏ lông vàng kia sau khi làm trò quái đản đã từ lòng bàn tay của ông nhảy xuống bỏ trốn mất dạng.



Mà lòng bàn tay ông vốn sạch sẽ, dưới đèn thủy tinh sáng ngời, là một đống phân gà vàng rực——



Đến lúc Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn về đến nhà, thì nhìn thấy mọi người tập trung ở trong phòng khách.



Cận Tử Kỳ trước khi vào cửa, lại lấy ra quyển sổ màu đỏ trong túi xách nhìn mấy lần.



Như bừng tỉnh mộng, hết thảy đều tới quá đột ngột.



Cô nhìn ảnh chụp trên giấy hôn thú, lại quay đầu nhìn một chút người đàn ông đứng ở bên cạnh mình.



Tống Kỳ Diễn so với Cận Tử Kỳ bình tĩnh hơn, nắm cả đầu vai của cô bước đi vào phòng khách, không quên lễ phép khi thấy trưởng bối ngồi ở đó gọi từng tiếng: "Cha, ba, mẹ."



Tống Chi Nhậm hiếm khi đối với Tống Kỳ Diễn hài lòng, lúc này cũng mỉm cười gật đầu, không tệ, ban đầu phải giữ vai trò chủ đạo.



Cận Chiêu Đông cầm lấy chén trà uống, không đáp lại một tiếng "Ba" này.



—— bát tự vẫn chưa thèm đoái hoài, gọi bừa bãi gì đấy?!



Tô Ngưng Tuyết thì nhíu lông mày lập tức không để ý đến Tống Kỳ Diễn mà nhìn về phía Cận Tử Kỳ, cảm thấy dáng vẻ con gái muốn nói cái gì rồi lại không nói, dịu dàng mà hỏi thăm, "Tử Kỳ, sao thế?"



"Mẹ......" Cận Tử Kỳ hít sâu một cái, quyết định nên thẳng thắn, "Con có chuyện muốn nói với mẹ và ba."



"Có lời gì, cứ việc nói thẳng đi." Tô Ngưng Tuyết nói xong miệng khẽ nhấp trà xuân, "Nói đi."



"Đến lúc mẹ uống xong trà rồi hãy nói." Nếu không sợ mẹ phun ra ngoài.



Lời nói nửa câu sau Cận Tử Kỳ nghẹn ở cổ họng.



Tô Ngưng Tuyết thấy dáng vẻ cô thần bí như vậy, đề phòng mà liếc mắt nhìn Tống Kỳ Diễn, "Trà này mẹ uống không được nữa, có chuyện con cứ việc nói thẳng đi, không cần ấp a ấp úng."



Cận Tử Kỳ dưới tình hình đã chuẩn bị tư tưởng, ngẩng đầu đối diện ánh mắt Tô Ngưng Tuyết, gằn từng chữ một, "Chúng con đã kết hôn."



Trong khoảnh khắc, cả phòng khách lọt vào trong một mảnh tĩnh mịch.



Rất lâu sau đó sau, Tô Ngưng Tuyết dẫn đầu cười một tiếng, cầm lấy trà lại uống một ngụm, chẳng qua đã không biết là mùi vị gì, tự mình trấn an, "Đứa nhỏ này nói càn cái gì, chuyện kết hôn tại sao có thể nói giỡn bậy bạ."



Chẳng qua là lời này bà vừa mở miệng, một quyển sổ màu đỏ lập tức được đưa tới trước mặt bà.



Nụ cười trên mặt Tô Ngưng Tuyết càng thưa thớt, cho đến khi biến mất vô tung ảnh, cầm lấy giấy hôn thú mở ra khép lại mở ra khép lại qua lại mấy lần, nhìn chằm chằm ảnh chụp bên trong hầu như muốn đào ra một cái hố.



"Mẹ ——" Cận Tử Kỳ thử thăm dò mà gọi một tiếng.



"Từ từ, đợi một chút." Tô Ngưng Tuyết lại từ trên ghế sofa đứng dậy, vẻ mặt có chút mờ mịt, cứng ngắc đi đến trước cửa sổ phòng khách, duy trì trạng thái pho tượng.



Ba mươi giây sau, khi tất cả mọi người còn đang đắm chìm trong cái tin tức khiếp sợ này, Tô Ngưng Tuyết lại đột nhiên xoay người lại, cầm lấy cây chổi đặt tại góc cửa sổ xông thẳng lại.



Hiếm khi thấy bất chấp hình tượng phu nhân, nổi giận đùng đùng hô to một tiếng: "Tiểu tử vô liêm sỉ, tao ngày hôm nay không đánh chết mày tao uổng làm người!"