Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 88 : BOSS, Tần tổng đến đây!

Ngày đăng: 19:10 19/04/20


Editor: tamthuonglac



Cận Tử Kỳ nhìn thần tình Trâu Hướng trước mắt cười đến rạng rỡ, gương mặt không khỏi càng thêm nóng lên, khi anh ta muốn tới giúp cô xách hộp cơm hộp trong tay, có chút lúng túng mà tránh đi, "Tự tôi cầm là được rồi."



Trâu Hướng ngượng ngùng mà thu hồi tay của mình, là phu nhân không để cho cầm, cũng không phải là anh thất lễ.



Ánh mắt dừng ở trên hộp cơm Cận Tử Kỳ che che giấu giấu, không nhịn được hỏi, "Phu nhân, chẳng lẽ cô vội tới là đưa cho BOSS "Cơm Hộp của Vợ Yêu" như quảng cáo?"



Dưới ánh mắt tha thiết da diết của Trâu Hướng, ngược lại Cận Tử Kỳ thoải mái lấy hộp cơm hộp ra, cười cười nhàn nhạt, "Đây là cơm hộp bên kia đường Hồ Nam đang làm hoạt động biếu tặng, nên lãnh một cái ở ven đường."



"Trâu bí thư có muốn không?" Nói xong, thật sự là đem cái đĩa thức ăn trong hộp đưa tới.



Trâu Hướng nhìn chằm chằm hộp cơm hộp hình vẽ Winnie the Pooh tinh xảo, trong lòng khẽ động, "Thật sự có thể cho tôi sao?"



Khi nói những lời này, đã đưa tay ra nhận, nhưng Cận Tử Kỳ lại không có ý buông tay.



Trên tay Trâu Hướng thoáng dùng chút lực, chân mày Cận Tử Kỳ khẽ nhíu lại, cũng theo đó khiến cho lực đạo lớn hơn.



"Phu nhân, cái hộp cơm này......" Trâu Hướng vòng vèo muốn Cận Tử Kỳ buông tay.



Vậy mà Cận Tử Kỳ lại không nói tiếp, bởi vì có người đã thay thế cô trả lời, "Cậu cũng thật sự dám lấy."



Nghe thấy ngữ điệu trầm thấp cắn răng nghiến lợi thân hình Trâu Hướng run lên, đâu nào còn dám đụng đến hộp cơm hộp, bỗng dưng quay người qua, hướng người đàn ông mới từ trong phòng làm việc ra ngoài cung kính thăm hỏi, "BOSS chào buổi trưa."



Tống Kỳ Diễn thu lại ánh mắt sa sầm mà theo dõi anh ta ước chừng một phút, mới quay đầu từ nơi cổ họng phát ra một tiếng"Ừ".



Trâu Hướng bị trừng phải mồ hôi tuôn ròng ròng, nuốt nước bọt một cái, vào lúc này ngay cả nhìn trộm cũng không dám nhìn hộp cơm hộp kia, "B...... BOSS, phu nhân đến gặp ngài!"



Con ngươi đen sâu thẳm lạnh lùng liếc xéo anh ta một cái, vừa đáp lời anh ta vừa hừ lạnh, "Ừ."



Trâu Hướng chỉ cảm thấy sau lưng mình đổ mồ hôi lạnh, tại sao mà đắc tội với BOSS, rốt cuộc câu nào nói sai rồi?



Cũng như Trâu Hướng không được tự nhiên còn có một người khác.



Cận Tử Kỳ khi nghe giọng nói Tống Kỳ Diễn, thì cố gắng muốn giấu hộp cơm hộp trong tay.



Buổi sáng vẫn là cô chiếm thế thượng phong, lúc này lại chủ động đưa cơm hộp, không phải trở thành mình lấy lòng hắn sao?



Đây đối với công chúa Cận gia mà nói thế nào cũng có chút không tiếp thụ nổi.



Nhìn Tống Kỳ Diễn một thân tây trang màu cafe, dáng người cao ngất chậm rãi đi tới, từng bước, từng bước một, giống như đang giẫm vào tim của cô, ngay sau đó trái tim của cô cũng theo đó nhảy lên nhanh hơn.



Tống Kỳ Diễn từ từ đến gần, đứng trước mặt Cận Tử Kỳ sắc mặt bất định, thần tình lạnh nhạt, trầm giọng hỏi: "Sao em lại tới đây?" Một phong thái bình tĩnh dáng vẻ thật thong dong.



Vậy mà, nếu như phía sau hắn có gắn vào một cái đuôi to mà nói, như vậy khoảnh khắc ấy nhất định nhô lên thật cao.



—— thật sự đưa đến cho hắn "Cơm Hộp của Vợ Yêu" rồi, xem ra vẫn là rất để ý hắn!



Khóe mắt thỉnh thoảng mà liếc về phía hộp cơm hộp bị Cận Tử Kỳ giấu ra phía sau, rất nhanh thì nét mặt nhịn không được, khóe miệng bắt đầu chứa ý cười, hơn nữa, có khuynh hướng càng ngày càng vui vẻ.



Cận Tử Kỳ lại hơi hất càm, lướt qua Tống Kỳ Diễn đang vui thích, tư thái giống như nữ vương, "Cái nào là phòng làm việc của anh?" Chẳng qua là, bên tai có chút đỏ.



Tống Kỳ Diễn mỉm cười, mắt nhìn sang cô dáng vẻ không được tự nhiên, tựa hồ cũng đã ngửi thấy mùi thơm thức ăn trong hộp cơm trong bay ra, vì vậy không thể chờ đợi mà dắt tay của cô đi thẳng vào phòng làm việc.



Trâu Hướng thấy Tống Kỳ Diễn đi theo làm tùy tùng thái độ hầu hạ ân cần, bất quá chậc chậc thở dài, lúc này đâu nào còn có dáng vẻ BOSS uy phong lẫm lẫm, đã tu sửa thành thê nô bị vợ quản nghiêm đây mà!



Lại nhìn chung quanh tầng lầu một vòng, thật may là người trong bộ phận bọn họ còn ở lại không nhiều, nếu không, cái mặt này thật sự không ngẩng lên nổi.



Ở trong lòng Trâu Hướng mới vừa bùi ngùi xong, bên kia Tống Kỳ Diễn mới vừa mời Cận Tử Kỳ vào phòng làm việc đột nhiên quay trở lại, trên mặt đâu còn xuất hiện vui vẻ, một cái mặt lạnh như băng, tràn đầy mùi vị căm thù.



"Tôi xem ra cậu còn rất rãnh rỗi, vậy thì bảng báo cáo tiêu thụ năm ngoái bên nông trường châu Úc sửa sang lại lần nữa thử xem, ngày mai giao cho tôi, OK?" Một bộ mặt lợi dụng việc công để trả thù cá nhân.



"A?" Vẻ mặt Trâu Hướng nhất thời đau khổ, "BOSS...... Đây cũng quá làm khó......"



"Tại sao, không làm được?" Một ánh mắt lạnh trừng tới, "Không làm được cũng không sao, bây giờ lập tức đến bộ phận tài vụ lãnh hai trăm đồng tiền."



"Tại sao phải lãnh hai trăm đồng tiền?" Trâu Hướng đánh bạo hỏi tiếp một câu.



Nhưng Tống Kỳ Diễn cũng chỉ cười với anh một nụ cười hòa ái hiếm thấy, môi cong lên, răng trắng dày đặc, "Đưa cho cậu tiền đi xe về với ông bà."



Gương mặt Trâu Hướng lập tức xụ xuống, nông trường châu Úc lớn như vậy, còn là cả một năm, hơn nữa ngày mai sẽ phải giao, vậy anh ta hôm nay không được đi ngủ?



—— như vậy dường như không dựa theo thông cáo, không phải là anh nói mấy câu cùng phu nhân thôi sao!



Tống Kỳ Diễn lại không nhìn anh van xin khổ sở, dù bận vẫn ung dung mà sửa sang lại tây trang, nhíu nhíu mày kiếm, tâm tình nhẹ nhàng vui vẻ mà lần nữa trở lại phòng làm việc, không quên phân phó một câu cuối cùng, "Hiện tại bắt đầu, không cho phép đi vào quấy rầy tôi."



Nói xong, không nhìn tới Trâu Hướng bày ra vẻ mặt mẹ kế, "Phanh" một tiếng khép cửa phòng làm việc lại.



---------------



Tống Kỳ Diễn khép lại cửa phòng làm việc, mới xuyên thấu qua cửa sổ liếc nhìn Trâu Hướng bắt đầu ở vị trí bận rộn đầu óc choáng váng, trong lòng khẽ xì một tiếng, lần sau xem cậu còn dám giành cơm hộp của tôi hay không!



Nhưng vừa quay đầu nhìn thấy bóng trắng nhỏ bé yểu điệu loanh quanh khu vực ghế sofa, cái gì Trâu Hướng thì trong nháy mắt biến thành mây trôi.



Đi tới bên ghế sofa, không đợi hắn mở miệng, tự cô cũng đã đem hộp cơm hộp đẩy tới trước mặt hắn, "Dì Hồng nghe được anh buổi sáng nói, rồi liền làm một phần, em thuận đường mang tới."



Tống Kỳ Diễn nhất thời bị một chậu nước đá tưới xuống đầu, nhiệt huyết dâng trào ngưng kết thành băng, nghe cô nhàn nhạt giải thích, theo bản năng tiếp một câu, "Dì Hồng làm?"



Cận Tử Kỳ vừa ngẩng đầu thì chống lại ánh mắt hắn lóe ra tia sáng tha thiết, lúng túng quay mặt sang một bên, gật đầu, "Ừ, dì Hồng làm, chú Lưu phòng bếp mua nguyên liệu nấu ăn."



Tống Kỳ Diễn giống như là quả cà nhiễm sương, không bao giờ khôi phục lại nhiệt tình như vừa mới bắt đầu, ngồi ở trên ghế sofa, uể oải mà mở hộp cơm hộp ra, nhưng mà khi nhìn thấy thức ăn bên trong tinh thần lần nữa chấn động.



Dưới đáy hộp cơm là trải ra cơm trắng, bên phải là một khối thịt bò bít tết cà ri, phía trên còn trang trí một đoá hoa cải xanh, mà bên ngoài cơm trắng là một miếng trứng hình lá sen đáng yêu, phía trên góc phải là năm con tôm lớn chiên xù.



Một tay hắn cầm nắp hộp, một tay cầm hộp cơm, trong mũi tràn đầy mùi thơm thức ăn nồng đậm.



Lơ đãng ngẩng đầu lên, ánh mắt Cận Tử Kỳ lại bị hắn bắt được đang dừng ở trên mặt hắn.



Cận Tử Kỳ phát hiện mình bị bắt quả tang, trên mặt nóng hừng hực, mím khóe môi, lấy tay chỉ thịt bò bít tết trong hộp cơm, "Dì Hồng nói cái đó có chút mặn, anh tốt nhất chuẩn bị lấy nước."



Nói xong, đứng dậy đi tới trước giá sách, bắt đầu xem tạp chí bày trí phía trên.



Tống Kỳ Diễn thấy cô không chịu quay đầu lại liếc mắt đến xem mình một cái, dáng vẻ tâm bất cam tình bất nguyện, trong lòng mặc dù có chút mất mác, nhưng tổng thể mà nói tâm tình cũng miễn cưỡng vẫn không có trở ngại.



Ngắm hộp cơm trong tay, che che cái bụng đói dẹp, hẳn là quyết định chấp nhận ăn đi.



—— mặc dù không phải cô tự mình làm, nhưng là coi như là cô tự mình đưa tới.



Cầm đũa gắp một con tôm bỏ vào trong miệng, vẫn chưa đem vỏ rút ra, sắc mặt Tống Kỳ Diễn lập tức xáo trộn biến đổi.



Động tác cứng ngắc chầm chậm mà đem tôm phun ra trở lại, kẹp ở giữa đũa, trong miệng còn lưu lại vị mặn của xì dầu đến khổ sở, cánh mũi cũng ngửi được mùi khét nhàn nhạt, hiển nhiên tôm này là bị nấu khét.



Trong lòng Tống Kỳ Diễn lờ mờ có suy đoán nào đó.



Hắn liếc nhìn Cận Tử Kỳ vẫn còn đang lật tạp chí xem, lại gắp thịt bò bít tết lên cắn một cái.



Nhai nhai hai cái, trong cổ họng là một trận mùi máu tươi, mi tâm từ từ nhíu lên.



—— đây là thịt bò bít tết nấu chín mấy phần? Năm phần, ba phần, có lẽ là hai phân?!



Nhưng lần này hắn lại không phun ra, xoay đầu qua, nhìn sang bóng dáng kia dễ nhận thấy có chút thấp thỏm, cũng không nhấm nháp, lặng lẽ nuốt xuống.



Nhất thời, một mùi tanh nồng nặc xông thẳng vào mũi, vội vàng cầm lấy ly nước bên cạnh dội cổ mùi vị lác đác kia.



Cố nén cảm giác buồn nôn, Tống Kỳ Diễn một ngụm lại một ngụm ăn hết miếng bít tết muốn lấy nửa cái mạng của hắn.



Đến lúc Cận Tử Kỳ cầm một quyển tạp chí quay người lại, thì nhìn thấy Tống Kỳ Diễn đang mang trứng lá sen nhét vào trong miệng.



Ăn có phần ngốn nghiến như hổ đói.



—— xem ra là thật sự đói bụng......



Khóe miệng Cận Tử Kỳ hơi nhếch lên, trong lòng cũng là ấm áp, bước đi thong thả trở về trên ghế sofa ngồi xuống.



"Mùi vị như thế nào?" Sau khi chần chờ, còn là cẩn thận mở miệng hỏi.



Tống Kỳ Diễn dừng đũa, chịu đựng bị mặn mà muốn ho khan, cầm ly nước lên tráng miệng rồi nuốt xuống dưới, nhếch mày nhìn về phía Cận Tử Kỳ mang vẻ mặt mong đợi, "Cũng là dì Hồng để cho em hỏi?"



"Ách......" Cận công chúa có chút cứng họng, gương mặt hồng hồng, nhưng vẫn là liều chết chống đỡ không chịu thừa nhận, gật đầu, "Dì Hồng nói nếu anh thích khẩu vị này, lần sau dì sẽ làm cho anh."



Nghe xong lời này Tống Kỳ Diễn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, quả thật muốn nói "Ngàn vạn lần đừng làm cho anh nữa", nhưng nhìn thấy vẻ mặt Cận Tử Kỳ nóng lòng muốn thử, cái gì khổ cũng phải nuốt vào trong bụng mình.



Múc một muỗng cơm bỏ vào trong miệng, nuốt chửng xuống, "Nếu như không bỏ xì dầu thì sẽ ngon hơn một chút."



—— Cơm này cứng có khả năng mài răng loảng xoảng, chẳng lẽ lúc cô làm cơm hộp dì Hồng cũng một chút cũng không có giúp đỡ sao?



Thì ra là hắn không thích ăn xì dầu, là sợ tăng nhiều sắc tố đen sao?



Cận Tử Kỳ không khỏi liếc nhìn về phía da tay của hắn, là màu lúa mạch.



Là nên ăn ít xì dầu một chút, đen xuống nữa đúng là khó coi......



Thì ra là hắn không thích ăn xì dầu, là sợ tăng nhiều sắc tố đen sao?



Cận Tử Kỳ không khỏi liếc nhìn về phía da tay của hắn, là màu lúa mạch.



Là nên ăn ít xì dầu một chút, đen xuống nữa đúng là khó coi......
Cận Tử Kỳ nhìn sang hắn ngâm nga ca hát đi thay quần áo, cười khẽ một cái, đi vào phòng tắm đóng cửa lại.



Đến lúc cô rửa mặt xong ra ngoài, trong phòng ngủ đã không còn bóng dáng Tống Kỳ Diễn, mắt nhìn lên trên giường thì thấy một bộ quần áo, chính là quần áo cho ba mẹ và con lần trước họ mua khi đi dạo phố.



Cận Tử Kỳ là cố ý xin một ngày nghỉ ra ngoài đi tham gia sinh hoạt dành cho gia đình.



Cho nên khi cô xuống lầu, Cận Chiêu Đông và Tô Ngưng Tuyết cũng đã đến công ty, trong phòng ăn chỉ có Tống Kỳ Diễn.



Mỗ Mỗ thời gian này bình thường cũng được dì Hồng mang đi ra ngoài công viên nhỏ trong khu biệt thự chơi chốc lát.



"Tới đây ăn điểm tâm đi, đã chuẩn bị cho em cháo trứng muối thịt nạc." Hắn nhìn qua đặc biệt hớn hở.



Chẳng qua là, Cận Tử Kỳ mới vừa đến gần phòng ăn, liền không nhịn được hắt hơi một cái, mi tâm hơi ngưng đọng, khi Tống Kỳ Diễn thò người ra đem cháo đưa tới, Cận Tử Kỳ tránh né lui về phía sau.



"Làm sao vậy?"



"Không phải anh xịt nước hoa chứ?" Cận Tử Kỳ bưng kín miệng mũi, mùi thơm thật sự rất nồng nặc.



"Không có nha, thế nào? Rất thơm sao?" Tống Kỳ Diễn lại giả bộ vô tội.



Cận Tử Kỳ ngừng thở, cúi đầu ăn vài hớp cháo, cho đến khi khứu giác bị nghẹt phải chết lặng mới khôi phục hô hấp.



"Thật sự thì chỉ là hoạt động bình thường, không cần thiết phải ăn mặc...."



Cận Tử Kỳ không tìm được tính từ thích hợp để hình dung.



Khi cô quan sát Tống Kỳ Diễn một lần từ đầu đến chân rõ ràng đã được trải qua một phen trang hoàng tinh xảo.



Song, trong lòng cũng có thể hiểu tâm tình của Tống Kỳ Diễn, lần đầu tiên tham gia hoạt động vườn trẻ của con mình, khó tránh khỏi sẽ có chút vui sướng tung tăng.



Chẳng qua là trong phòng ăn chợt vang lên một tiếng nhãy mũi non nớt, "A thu!"



Cận Tử Kỳ theo tiếng cúi đầu, thì nhìn thấy Mỗ Mỗ đang vặn vẹo hàng lông mày nhỏ, đứng bên cạnh ghế của Tống Kỳ Diễn, bàn tay mập mạp che lấy gương mặt quả táo, bất mãn la hét, "Thục thử quái dị thật là thúi! Thật là thúi!"



Sắc mặt Tống Kỳ Diễn trong nháy mắt nặng nề, còn Cận Tử Kỳ quay mặt sang một bên nín cười.



-----------



Tống Kỳ Diễn không nghĩ tới Cận Tử Kỳ ở trong sân vận động của vườn trẻ khiến cho náo động lớn như vậy.



Hơn nữa không cách nào nghĩ đến chính là, khi cô mặc quần áo dành cho ba mẹ và con màu vàng, dáng vẻ an tĩnh ngồi dưới tàng cây một gốc cây đa, lại để cho hầu như đàn ông toàn trường đều không nhịn được mà để tầm mắt thất lạc ở trên người của cô.



Gió mát buổi sáng đang thổi lất phất các tua rễ trên thân cây đa, cũng thổi bay mái tóc dài của cô trở nên tán lạc, xẹt qua chiếc cổ trắng ngần.



Tống Kỳ Diễn cầm Coca Cola mới vừa mua đứng ở cách đó không xa, nghe được mấy người đàn ông bên cạnh nhỏ giọng nghị luận.



"Có nhìn thấy người phụ nữ trẻ tuổi ngồi dưới tàng cây đa kia không? Nghe nói cô ấy là bà mẹ đơn thân......"



"Làm sao anh biết?"



"Tôi hàng năm tới đây đều thấy cô ấy, chỉ là không thấy ba ba của đứa bé kia, các anh nhìn đi, chính là đứa nhỏ kia."



Đứng ở bên cạnh bọn họ Tống Kỳ Diễn cũng nhìn theo phương hướng ngón tay họ chỉ.



Đứa nhỏ trong miệng mọi người chính là Mỗ Mỗ của Cận gia, mặc bộ đồ thể thao nhỏ màu vàng nhạt, mang một chiếc mắt kính tiểu địa chủ, đang ôm một con gà con lông vàng, đang bị một đám bé trai vây quanh như ngôi sao quanh trăng sáng.



Bàn tay Tống Kỳ Diễn cầm Coca Cola siết chặt, trên lon rõ ràng xuất hiện dấu bị lõm xuống.



—— tình địch, đều lộ ra tất cả các loại tình địch?!



Trong màu ánh sáng u ám nào đó có loại cảm xúc nghiêng ngả, hàng lông mày thanh tú của Tống Kỳ Diễn hơi nhíu, chợt có loại kích động, muốn đập mấy cái lon nước này lên đầu những tên đàn ông bát quái, sau đó xông tới kéo cô đi ngay lập tức.



"Đứa nhỏ rất đẹp nha! Dáng dấp thật giống mẹ của nó, cũng giống tiểu đồng tinh trên TV."



Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn người đàn ông khen ngợi Mỗ Mỗ, trong lòng đau khổ ----



Cái ánh mắt gì vậy, đứa bé kia rõ ràng lớn lên giống hắn!



"Đúng rồi, anh bao năm qua không phải vẫn độc thân sao? Một mình nuôi con cũng khổ cực, nếu không thì đi theo cô ấy làm quen thử, không chừng còn có thể tạo thành một gia đình hạnh phúc thường thường bậc trung đây!"



Có người chế nhạo mà giựt giây một người cha đơn thân bên cạnh, Tống Kỳ Diễn vừa quay đầu, thì nhìn thấy một cái đầu trọc sáng bóng.



Vị ba ba đơn thân kia vuốt vuốt đầu trọc của mình, bật cười lắc tay, "Người ta làm sao có thể vừa ý tôi? Không nói đến dung mạo kia, nhưng dòng họ của cô ấy cũng đã nói rõ cô ấy với những người như chúng ta là có khoảng cách chênh lệch."



Có người kinh ngạc nói tiếp: "Tôi thừa nhận là cô ấy rất đẹp, nhưng cũng không có cao đến mức không thể leo tới như anh nói đâu?"



Vị ba ba đơn thân chỉ lắc lắc đầu, "Thôi, bất quá tôi khuyên các anh tốt nhất đừng đi tìm tòi nghiên cứu, phụ nữ a, đều là bẫy rập, nhưng cô ấy cũng không phải là bẫy rập, thì càng giống như là một giếng nước ngọt."



"Nói thế nào?"



"Liếc mắt nhìn, cảm thấy trong suốt rất đẹp, nhìn cả hai mắt, lập tức bắt đầu thần hồn điên đảo, nếu là không cẩn thận uống một ngụm, vậy đơn giản thế nào cũng phải không thể không nhảy xuống."



Vị ba ba đơn thân kia nói xong như có chuyện lạ, những người khác lại cười vang lên, "Nào có khoa trương như anh nói vậy, chẳng lẽ bản thân anh đã nhảy vào sao?"



"Ai, tôi nào dám nhảy a, chẳng qua là đi ở bên ngoài, những năm này ngay cả con mắt cũng không dám nhìn." Hắn nói xong sờ sờ chóp mũi của mình, xấu hổ cười cười, "Khuyên các anh vẫn là đừng suy nghĩ lệch lạc, nếu không chỉ có các anh là bị thiệt."



Câu nói sau cùng, cũng hoàn toàn biểu đạt ý tưởng chân thật nhất trong lòngTống Kỳ Diễn vào giờ phút này.



Đám đàn ông bát quái kia bởi vì sắp bắt đầu so tài mà tốp năm tốp ba tản ra.



Tống Kỳ Diễn vẫn như cũ kéo căng môi nghiêm mặt đứng ở nơi đó, bị sự ghen ghét bao vây quanh thân.



"Hắc, hắc, hắc!" Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng cười gian quỷ dị của đứa nhỏ.



Mặt Tống Kỳ Diễn âm trầm cúi đầu, nhìn thấy Cận Mỗ Mỗ đang hai tay chống nạnh, nhảy qua chữ to bước cùng mình đứng sóng vai.



"Hàng năm đều như vậy?" Chỉ vào những người đàn ông gần bên cây đa kia đang nhao nhao muốn thi đấu.



Cận Mỗ Mỗ mang bộ dáng người lớn mà gật đầu, "Ừ hắc! Hàng năm đều như vậy!"



Lần này, mặt Tống Kỳ Diễn không hề xanh mét nữa, mà là lập tức thành đáy nồi mới xào qua thức ăn.



-------------



"Vị phụ huynh này, có thể nói cho tôi biết kiểu quần áo ba mẹ và con này mua ở trung tâm mua sắm nào hay không?"



Bên tai chợt truyền tới một giọng nam ôn hoà hiền hậu, vốn là đang chợp mắt Cận Tử Kỳ vén mi mắt lên, hơi ngửa đầu thì nhìn thấy có một người đàn ông tuấn tú mặc đồ thể thao màu xám tro chẳng biết từ lúc nào đã đứng trước mặt mình.



Thoạt nhìn dáng vẻ cỡ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, khẽ mím môi ý cười vui vẻ, một đôi mắt hoa đào thẳng tắp nhìn sang cô.



Mà khi Cận Tử Kỳ ngẩng đầu lên, anh ta lại kinh ngạc khẽ nhướng cặp mắt hoa đào, sau đó ngượng ngùng mà sờ sờ cái ót của mình: "Ngại quá, tôi còn tưởng rằng cô là mẹ của đứa bé, không nghĩ tới......"



Cận Tử Kỳ cũng không biểu hiện ra bao nhiêu thân thiện, nhàn nhạt gật đầu xem như là chào hỏi.



Mà anh ta không lập tức tránh ra, ngược lại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, nghiêng đầu vuốt cằm nhìn cô.



"Cô cũng là tới tham gia hoạt động gia đình thi đấu bóng chày sao?"



Cận Tử Kỳ nhìn anh một cái, người đàn ông liền híp mắt cười cười, "Ba mẹ cô không rãnh, vì vậy để cho người làm chị như cô thay thế phụ huynh đến đây sao? Tôi cũng không khác nhiều lắm, tôi là chú của đứa bé."



Anh ta thấy Cận Tử Kỳ vẫn như cũ không quan tâm trả lời mình, cũng không cảm thấy lúng túng, ngược lại bản thân rất phối hợp mà vui vẻ, "Tôi tên là Viên Qua, năm nay hai mươi sáu rồi, còn cô? Tôi xem ra cô cũng khoảng hai mươi bốn rồi?"



Cận Tử Kỳ lại nhìn một chút người đàn ông quá mức tự nhiên thành thạo này, lông mày kẻ đen khẽ nhíu lại, vừa định mở miệng nói chuyện, anh ta lại giơ tay lên ngăn cô lại, "Đừng nói trước, để cho tôi tự mình đoán."



Người đàn ông gọi là Viên Qua này quả thật quan sát Cận Tử Kỳ từ trên xuống dưới hết sức nghiêm túc: "Chẳng lẽ là hai mươi hai?"



Cho dù là phụ nữ thanh cao đi nữa khi đối mặt với vấn đề tuổi tác thì đều không thể ngoại lệ.



Cận Tử Kỳ hai mươi tám tuổi được khen ngợi trẻ tuổi giống như cô gái đầu hai mươi, khó tránh khỏi sẽ có chút cao hứng.



Nhưng phần cao hứng biểu hiện ở trên mặt cô bất quá cũng là khẽ cong khóe miệng cười nhàn nhạt, không có thêm bất kỳ điều gì khác.



Người đàn ông vừa thấy cô cười, càng thêm ra sức đoán, "Không phải chứ? Đừng nói cho tôi em chỉ mới mười tám tuổi a!"



Ý cười bên khoé miệng của Cận Tử Kỳ càng sâu hơn, thậm chí ngay cả sóng mắt vốn bình tĩnh cũng hơi gợn sóng phiếm động.



Sau đó một giọng nói âm dương quái khí vang lên ở phía sau hai người, "Vậy anh đoán thử tôi bao nhiêu tuổi?"



Cận Tử Kỳ quay đầu lại thì nhìn thấy Tống Kỳ Diễn cầm Cocacola sắc mặt đen sa sầm.



Hắn đi đến bên chiếc ghế của cô, tiện tay đặt Cocacola xuống, động tác mức độ hơi lớn.



Sau đó bản thân mình ngồi xuống ở bên cạnh cô, biểu thị công khai quyền chiếm giữ mà ôm đầu vai của cô qua, đối với người đàn ông sửng sửng sốt sốt kia giương khoé môi cười cười, "Anh rất hăng hái đoán tuổi của mẹ con trai tôi, vậy nhân tiện cũng đoán thử tuổi của tôi đi."



Người đàn ông kia cười cười khô khốc, từ chiếc ghế đứng lên: "Tôi chợt nhớ tới cháu gái tôi vẫn chờ tôi, cũng không quấy rầy vợ chồng các người, có rãnh rỗi tán gẫu tiếp a!"



Nói xong, người đã chạy lao đi mất bóng dáng hình tung, ngay cả những ánh mắt kia đối với Cận Tử Kỳ thèm thuồng cũng phút chốc biến mất.



"Mỗ Mỗ đâu?" Cận Tử Kỳ tìm kiếm mọi nơi, lại không nhìn thấy bóng dáng như lòng đỏ trứng nhỏ nhắn kia.



Tống Kỳ Diễn đến nay tàn lửa chưa tiêu, buồn buồn hừ một tiếng, nhưng thấy Cận Tử Kỳ cũng không đem việc mới vừa rồi người đàn ông đó đến gần để ở trong lòng, trong lòng lúc này mới dễ chịu hơn chút.



"Trận đấu nhanh chóng bắt đầu rồi, các giáo viên nói muốn họp thành đội, đi gọi con đi."



Cận Tử Kỳ hiểu rõ mà gật đầu: "Vậy chúng ta cũng qua đi." Dừng một chút, ánh mắt tò mò nhìn Tống Kỳ Diễn, "Em vẫn quên hỏi anh, anh sẽ đánh bóng chày sao?"