Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 91 : Hai trăm nghìn, tháo mặt nạ của cô xuống!
Ngày đăng: 19:10 19/04/20
Editor: tamthuonglac
Cận Tử Kỳ hơi sững sờ, nhưng cũng thật sự nghe lời mà không quay đầu lại nhìn.
Cô nâng tay lên nhẹ chạm vào cánh tay của hắn, kinh ngạc hỏi: "Sao thế?"
Nhưng Tống Kỳ Diễn lại làm như không có chuyện gì mà nhếch miệng cười cười, vuốt ve vài sợi tóc rơi ra lộn xộn bên gò má của cô.
Hắn cười đến mức giống như một Giáo đồ Cơ Đốc Giáo thành kính: "Anh muốn khiêu vũ với em, Cận Tử Kỳ."
Ánh đèn bên trong phòng yến hội một lần nữa từng cái một được dập tắt, chỉ còn âm nhạc lãng mạn vang lên khắp nơi.
Ánh mắt Cận Tử Kỳ chợt vụt sáng, mím khóe môi, đưa tay đặt vào trong lòng bàn tay Tống Kỳ Diễn.
Tống Kỳ Diễn nắm bàn tay mềm mại của cô thật chặt, tầm mắt lướt qua Cận Tử Kỳ, nhìn đến Tần Viễn ở phía cửa.
Hai người cách nhau xa xa gật đầu cười cười, xem như là chào hỏi, khi Tần Viễn đưa ánh mắt của anh đến gần mặt Cận Tử Kỳ, Tống Kỳ Diễn đã kéo bàn tay của Cận Tử Kỳ đi vào sàn nhảy.
Ánh đèn ngũ sắc biến hoá liên tục cũng tạm thời để cho khuôn mặt của Cận Tử Kỳ ẩn vào bóng mờ âm u.
"Tần tổng tối nay có thể tới, đối với lão già ta đây mà nói, kinh hỉ thật lớn a!"
Ở cửa sảnh tiệc, Viên lão nhìn sang Tần Viễn bên cạnh cười đến không khép miệng, lấy thân phận địa vị giờ này ngày này của Tần Viễn, có thể tới tham gia tiệc sinh nhật cháu gái ông, mặt mũi đã là lớn lao biết bao!
Khóe miệng Tần Viễn hơi vểnh, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, "Viên lão nghiêm cẩn rồi."
Nói xong câu chào hỏi này, Tần Viễn lập tức lại đưa mắt hướng về phía trong sàn nhảy.
Khi tìm kiếm được bóng dáng nhỏ gầy màu tím kia được Tống Kỳ Diễn ôm loanh quanh trong ngực, ánh mắt của anh khẽ nheo lại.
Tầm mắt ngưng lại ở trên người đôi nam nữ đang ôm nhau mà khiêu vũ, rốt cuộc không dời mắt được.
Từ khi anh bước một chân vào sảnh tiệc thì đã chú ý tới bóng lưng người mặc váy lễ phục màu tím đậm này.
Dường như thần kinh thị giác bị một loại trọng lực dẫn dắt, không thể khống chế lại mà truy đuổi theo dấu tích của cô ấy.
Dáng người nhỏ bé yểu điệu đó, bộ dáng tóc dài thướt tha, đúng như bóng lưng kinh hồng* thoáng lướt qua trong thang máy cao ốc Tống thị ngày hôm trước, không khỏi có cảm giác quen thuộc xâm nhập vào đầu óc của anh.
(Kinh hồng: chỉ tư thái nhẹ nhàng phiêu dật, tướng mạo cô gái xinh đẹp)
Mà đứng ở trước mặt cô là Tống Kỳ Diễn hoàn toàn càng thêm kích phát nghi hoặc trong tận đáy lòng anh.
Chẳng lẽ cô ấy chính là vị hôn thê của Tống Kỳ Diễn?
Muốn tiến lên mượn danh nghĩa chào hỏi để thấy rõ mặt của cô, lại bị Viên lão xông tới mặt ngăn lại.
Trong lúc hàn huyên thăm hỏi, ánh mắt lại thất lạc trên người của bóng dáng màu tím kia.
"Đó là tiểu tử Tống gia, các cậu vẫn chưa có gặp mặt nhau qua?" Giọng nói của Viên lão ở bên cạnh lần nữa vang lên.
Tần Viễn hơi hơi thu hồi tầm mắt, "Không, chúng tôi xem như là người quen biết cũ rồi, bạn học thời đại học."
Vẻ mặt Viên lão bừng tỉnh hiểu ra, ha ha cười nói: "Cũng là giới trẻ tuổi các cậu giao tế rộng nha, cũng không giống như những lão già cổ hủ chúng ta chỉnh tề ở nhà nuôi chim dưỡng cá giết thời gian."
Tần Viễn quay lại cười khẽ, liếc mắt liền nhìn thấy Tống Kỳ Diễn đã lôi kéo bóng dáng màu tím kia đi vào sàn nhảy.
Trong sàn nhảy nam nữ mờ mờ ảo ảo, nhưng làm thế nào cũng nhìn không thấy rõ dáng vẻ của người phụ nữ kia.
Giữa trung tâm sảnh tiệc, các loại váy dạ hội dài mang sắc thái riêng như những cánh bướm đủ màu đang ganh đua sắc đẹp, nhẹ nhàng nhảy múa.
Trong tay Tần Viễn cầm một ly sâm banh, ánh mắt tùy thời lại chuyên chú chìm ngập đuổi theo bóng hình màu tím ấy.
Gương mặt như có điều suy nghĩ, giống như một tòa điêu khắc cao ngất hãm sâu vào trong ký ức không thể tự kềm chế.
Cơ thể mảnh mai của cô ấy giống như một cây đàn tranh cổ xưa, dường như bất kỳ một vị trí nào cũng có thể chảy ra một đoạn Sơn Thủy, sự yên lặng, sự ưu nhã, điềm nhiên, lại mang theo một loại ảo ảnh đầy bạo lực.
Tần Viễn bưng ly rượu lên nhấp một ngụm, ngắm nhìn hình bóng tà váy tím cùng thảm trải sàn đỏ rực như lửa hoá thành một loại sức sống nguyên thuỷ hấp dẫn đầy mê hoặc mà không một ngôn ngữ nào hình dung được.
Ánh mắt của anh thoáng nghiêng đi, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn khoác lên vòng eo của cô ấy——
Giờ phút này, hắn chính là người khảy đàn đó.
Thân thể của cô ấy ở trong vòng tay Tống Kỳ Diễn, hoá thành một đóa hoa Violet-Tử La Lan nở rộ.
Không quá tràn trề mà cao quý, nhưng khi anh ngắm nhìn thêm một chút thì thoáng sinh ra một loại cảm xúc đau thương nhạt nhoà ở cô, bàn tay nắm chuôi ly rượu dừng lại, lắc lư chất lỏng màu vàng kim bên trong.
Loại cảm giác đau đớn này quá mức quen thuộc, giống như đã chôn giấu ở chỗ sâu trong ký ức, rồi lại lộ ra xa lạ bỡ ngỡ.
—— mười năm, đã qua rồi mười năm, thời gian quả nhiên là thứ đồ tốt, đủ để con người ta chữa khỏi vết thương đau đớn nhất.
Tần Viễn tự giễu mà cong khóe miệng lên, một hơi uống cạn sạch ly rượu sâm banh cầm trong tay, mặc cho chất lỏng lạnh như băng thiêu cháy cổ họng của mình, chảy vào máu của mình, thẩm thấu vào xương tuỷ.
-----------------
Cận Tử Kỳ lảo đảo bị Tống Kỳ Diễn lôi vào sàn nhảy.
Giờ phút này, hắn đang gắt gao bắt lấy tay của cô, tay kia nhẹ nhàng đặt ở bên eo cô.
Dưới ánh đèn ngũ sắc xoay tròn, hắn cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống mắt của cô vô cùng dịu dàng, rồi lại mang theo sự tức giận bá đạo.
Vũ khúc theo tiết tấu biến hóa, một tay hắn nhẹ nhàng nắm eo cô, xoay một vòng thứ nhất.
Thân thể hai bên như có như không nhẹ nhàng dán sát nhau, Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn sang hắn, đôi mắt bình tĩnh: "Anh có tâm sự?"
"Không có, chẳng qua là cảm thấy tiệc sinh nhật có chút nhàm chán." Tống Kỳ Diễn hơi nhếch mày cười nhạt.
Nhịp bước chân của họ đặc biệt hài hòa, giống như trước đó cũng đã luyện tập qua vô số lần.
Anh lui em tiến, một người bước, một người xoay, vạt áo tây trang tựa như muốn nhẹ nhàng chuyển động theo tà váy dài.
"Tiểu Kỳ......" Hắn khẽ gọi một tiếng chìm ngập bên trong vũ khúc hòa âm, nhưng dường như cô nghe được nên ngẩng đầu lên.
Tống Kỳ Diễn nhẹ nhàng kéo cô lại gần, dán sát lên lồng ngực của mình, bước nhảy chậm lại, dường như tuyên bố với mọi người rằng hắn hoàn toàn có quyền chiếm giữ người phụ nữ trong ngực này.
"Cái gì?" Cô thì thầm hỏi một câu, ánh mắt lộ ra chút tò mò nhìn sang hắn.
Tống Kỳ Diễn cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm mà nhìn cô chăm chú, sự trầm mặc chợt phủ xuống cả hai bên.
Chẳng qua bước nhảy của họ vẫn hài hoà như cũ, giống như một bài thơ lặng thầm thở dài, ai cũng không biết tiết tấu.
Lúc âm nhạc chuẩn bị kết thúc, Tống Kỳ Diễn lại bỗng dưng dừng bước, Cận Tử Kỳ lảo đảo đi lên phía trước, một cước đạp lên trên giày của hắn, vì vậy mà xấu hổ đỏ mặt.
"Thực xin lỗi..." Cận Tử Kỳ dựa vào ánh đèn lờ mờ cúi đầu, "Anh không sao chứ?"
Cận Tử Kỳ không thấy âm thanh của Tống Kỳ Diễn vang lên, cho rằng giẫm lên bị thương, trên mặt có chút lo lắng: "Chúng ta đi xuống trước đi."
Không để ý tới vũ khúc còn chưa kết thúc, lập tức muốn lôi kéo hắn đi xuống, nhưng Tống Kỳ Diễn lại nắm tay của cô thật chặt.
"Tiểu Kỳ, nếu như có người vạn bất đắc dĩ lừa gạt em, em sẽ đối đãi với anh ta như thế nào?"
Giọng nói của Tống Kỳ Diễn ở trong vũ khúc cũng không rõ ràng, nhưng Cận Tử Kỳ vẫn nghe ra đại khái.
Cận Tử Kỳ giương môi cười cười, lập tức không khuyên hắn đi qua đó nữa, ăn đến một bữa cơm, Tống Kỳ Diễn liên tục lấy lòng săn đón, ngay sau đó các tân khách khác ngồi cùng bàn đều nhìn qua cô mập mờ lại hâm mộ mà khẽ cười.
"Ăn nhiều trái cây một chút, dưỡng lại dung nhan." Tống Kỳ Diễn lại đem một miếng dưa Hami đặt vào trong chén của cô.
Dường như hắn không một chút nào để ý bị những người khác định nghĩa là người đàn ông điển hình trong gia đình bị vợ quản nghiêm.
Tâm tình Cận Tử Kỳ bởi vì trước đó bị rối loạn một ít từ từ bình thản, cô ngắm nhìn Tống Kỳ Diễn, mang theo nụ cười nhạt, bắt đầu dùng dao nĩa xiên dưa Hami, nhai kĩ nuốt chậm.
Cảm giác được có hai luồng ánh mắt vẫn dừng ở trên người của mình, Cận Tử Kỳ theo giác quan thứ sáu nhìn qua, liền thấy được Tần Viễn đang ngồi ở một bàn khác.
Thật sự thì cô đã nhận ra anh ta rồi, anh chính là người đã giúp cô che dù dưới trời mưa, hơn nữa, gần đây tạp chí tài chính và kinh tế và qua báo chí khắp nơi có thể thấy được hình của anh, cô đã đoán được tên của anh ta —— Tần Viễn.
Người đàn ông bên cạnh lại thay cô múc chén canh, thúc giục cô uống xong, Cận Tử Kỳ lập tức hướng sang Tần Viễn vẫn sâu kín đang nhìn mình nhẹ nhàng gật đầu như gửi lời chào hỏi, sau đó cúi đầu cầm lấy muỗng ăn canh.
Một lát sau, cô phát hiện hai luồng ánh mắt sáng quắc kia từ trên người của mình đã dời đi.
-----------
Phần cuối tiệc sinh nhật, khi thấy khách mời dùng cơm cũng gần xong, có người đi lên chủ đài của sảnh tiệc.
Là Nhị công tử Viên Qua của Viên gia, trong tay anh ta cầm micro trong nháy mắt trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
"Tiệc sinh nhật mà lấy việc dùng cơm làm phần kết thúc thì thật quá mức không thú vị, tiệc tối ở nước ngoài, tổng hội có chút trò chơi độc đáo, hôm nay mọi người tụ họp ở một chỗ là điều không dễ dàng, chúng ta sẽ cùng nhau chơi một trò chơi đi!"
Qua một phen lời nói của Viên Qua đã thành công khơi dậy sự quan tâm hiếu kỳ của khách khứa, mọi người bắt đầu cúi đầu xuống nói riêng với nhau.
Các ánh mắt tràn đầy tò mò lại nhìn lên Viên Qua trên sân khấu đang cười tủm tỉm.
Viên Qua nhìn quanh một vòng, biết rõ lòng hứng thú của mọi người bị treo ngược không sai biệt lắm mới tiếp tục nói: "Cái trò chơi này thật sự thì rất đơn giản, ở chỗ tân khách nếu có ai bỏ ra chi phiếu ít nhất một vạn là có thể hướng những khách mời khác nói lên một yêu cầu."
Toàn hội trường nhất thời có một loạt âm thanh thổn thức, ngay cả Cận Tử Kỳ trong góc chỉ lo ăn uống cũng ngẩng đầu lên, mà Tống Kỳ Diễn thì một tay vuốt cằm híp con ngươi đen như có điều suy nghĩ nhìn lên sân khấu.
"Đương nhiên, chi phiếu mọi người quyên ra tôi sẽ không nuốt riêng, cũng sẽ lấy danh nghĩa của mọi người quyên cho những khu vực nghèo khó cần trợ giúp, danh như ý nghĩa, cũng chính là biến tướng của hình thức quyên tiền."
"Ai ra giá cao hơn là người chủ đạo, có thể chỉ định bất cứ người nào ở đây thực hiện một chuyện, đối phương nếu muốn cự tuyệt yêu cầu, nhất định phải so với đối phương ra giá nhiều gấp đôi để ình trở thành người chủ đạo, đương nhiên, cũng không loại trừ có phát sinh trường hợp bất ngờ anh hùng cứu mỹ nhân!"
Viên Qua sử dụng một câu nhìn như lời nói đùa mà nói phần cuối, tân khách dưới đài đều là một bộ dáng nhao nhao muốn thử.
Người có thể ngồi ở chỗ này dĩ nhiên là không thiếu tiền xài, trong đó có rất nhiều người trong giới có tiếng tăm, nghĩ đến có thể làm cho những quý tộc tinh anh này nghe đến chính mình một lần, khó tránh khỏi cũng hưng phấn lên.
Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn Tống Kỳ Diễn mặt tràn đầy hứng thú, nghi ngờ hỏi: "Anh muốn chơi?"
Tống Kỳ Diễn khẽ mỉm cười, cũng là vào lúc sóng to không sợ hãi, lại thay cô múc thêm một chén canh nữa: "Uống nhiều chút, gầy như vậy sau này làm sao sinh em gái cho Mỗ Mỗ?"
Cận Tử Kỳ lại bởi vì những lời này của hắn mà đỏ mặt, đương nhiên lại nghĩ tới sự việc kia, hoá ra để cho cô ăn nhiều như vậy cũng là vì dưỡng thành nghiệp lớn cho vợ yêu của hắn?!
Tống Kỳ Diễn nhìn thấy bộ dạng cô phồng mang trợn má, cười đến càng thêm vui vẻ, ghé sát lỗ tai của cô, đôi mắt nhìn lên trên sân khấu, môi mỏng cũng không thành thật chạm vào vành tai của cô, giọng nói tức cười: "Đang suy nghĩ gì?"
Cận Tử Kỳ vừa định phản bác hắn một câu, bên kia lại vang lên một giọng nữ dễ nghe mà cao ngạo: "Năm vạn."
Theo vị trí ánh đèn chiếu sáng nhìn lại, là Bạch Tang Tang!
Vừa ra khỏi miệng không phải là một vạn, cũng không phải là hai vạn, trực tiếp nhảy tới năm vạn!
Cô ta yêu kiều đứng dậy, quay đầu nhìn về phía phương hướng Cận Tử Kỳ, ánh đèn cũng theo đó đánh sáng một góc.
Bạch Tang Tang xinh đẹp mang trên mặt mấy phần ý cười nghiền ngẫm, lông mày nhẹ giương, giọng nói thản nhiên: "Tống tiên sinh từ nhỏ ở nước ngoài lớn lên, tư tưởng hiển nhiên so với chúng tôi những người phương Đông thổ sanh thổ trường thì cởi mở hơn, đến một cái cách thức hôn lưỡi tiêu chuẩn lãng mạn đối với Tống tiên sinh mà nói, hẳn không phải là việc khó chứ?"
Bạch Tang Tang lúc này cả gan làm loạn xuất ra yêu cầu như thế, cả phòng yến hội lại là một loạt ầm ầm vang dội.
Ánh đèn đã chuyển sang Tống Kỳ Diễn, người đàn ông bị soi sáng nhưng vẻ mặt vẫn cười yếu ớt, không chút nào thấy mất tự nhiên.
Thậm chí còn bưng ly rượu lên, cúi đầu khẽ nhấp một hớp, đem yêu cầu của Bạch Tang Tang trở thành việc trang trí.
Cận Tử Kỳ khi nghe thấy yêu cầu hàng lông mày đen xinh đẹp bỗng chốc chau chặt, ánh mắt bắn về phía Bạch Tang Tang, chống lại ánh mắt liếc xéo khiêu khích của cô ta, xem ra Bạch Tang Tang là có ý làm tới.
Nếu như cô muốn ngăn cản, nhất định phải ra giá một trăm ngàn, một phen chỉnh đốn con số chi phiếu là số tiền tăng gấp đôi.
Nếu không ra giá, cũng có vẻ tỏ rõ Cận gia cô quá mức hẹp hòi, khó trèo lên nơi thanh nhã rồi!
Khóe mắt liếc về phía Tống Kỳ Diễn, hắn như vậy không lo ngại gì, cũng đoán chừng cô sẽ nhảy ra ngăn Bạch Tang Tang lại sao?
Mắt thấy Bạch Tang Tang đã đi tới đây, hàng lông mày dưới mặt nạ của Cận Tử Kỳ càng cau chặt, một trăm ngàn......
Nhưng nghĩ đến Tống Kỳ Diễn muốn cùng Bạch Tang Tang môi lưỡi dây dưa hôn môi, Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy một trận ghê tởm, hình ảnh do dự lớn hơn nữa ở nơi này trước đó cũng biến mất hầu như không còn.
Vào lúc trước khi Bạch Tang Tang đi tới bên cạnh bàn, giọng nói Cận Tử Kỳ nhàn nhạt quanh quẩn ở trong không khí: "Một trăm ngàn."
Người đàn ông bên cạnh cúi đầu uống rượu đáy mắt khó nén vui vẻ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn duy trì trầm mặc.
Chiếc mặt nạ màu vàng kim của Cận Tử Kỳ dưới ánh đèn lóe ra ánh sáng chói mắt, cô chậm rãi đứng dậy, đôi mắt đẹp lãnh diễm chống lại Bạch Tang Tang khiêu khích, mím môi mỉm cười: "Một trăm ngàn, xin mời Bạch tiểu thư từ đâu đánh tới thì quay về nơi đó đi."
Bạch Tang Tang mang giọng mỉa mai, cánh môi mọng thoa son màu cam cong lên, hai cánh tay nhỏ bé trắng mịn ung dung vòng trước ngực, khẽ nhướng càm mắt liếc Cận Tử Kỳ: "Cận tiểu thư ngược lại ra tay hào phóng."
Cận Tử Kỳ hơi rũ lông mi xuống cười một tiếng, quay đầu lại khẽ chạm bả vai Tống Kỳ Diễn: "Bạch tiểu thư có thể chờ đâu, còn không mở chi phiếu ra đến bỏ vào trong thùng quyên góp."
Vẻ tươi cười của Bạch Tang Tang bị kiềm hãm, có chút tức giận bất bình mà nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ, khạc ra hai chữ: "Hèn hạ."
"Lời nói này của Bạch tiểu thư thật không đúng, chúng tôi là vợ chồng, đồ của anh ấy hiển nhiên là của tôi, tôi kêu giá anh ấy trả tiền là trải qua việc đúng nghĩa, hay là Bạch tiểu thư, muốn Bá Vương ngạnh thượng cung*?"
(*Bá Vương ngạnh thượng cung: ý là chỉ cưỡng gian. Bá vương chỉ người khỏe mạnh, sức lực dẻo dai. Ngạnh thượng cung là chỉ cây cung rắn chắc, phải dùng lực rất lớn mới kéo được, ngay cả người khỏe mạnh như Sở bá vương, cũng phải dùng sức mới kéo được cung, tên được bắn ra như vậy nhất định là "cường tiễn". Cổ nhân, thường dùng "cường tiễn" để thay cho "cưỡng gian", vì hai từ này có cách phát âm giống nhau. Tại sao phải dùng một từ năm chữ thay ột từ hai chữ, bởi cưỡng gian ở đây nghĩa không tốt, là từ nên tránh.)
Cận Tử Kỳ nói đùa mà giống như phản bác, toàn trường là tiếng cười khe khẽ, Bạch Tang Tang giận đến không để ý tới Cận Tử Kỳ nữa, xoay người không chút nào lưu luyến đạp giày cao gót trở lại vị trí của mình.
Tống Kỳ Diễn lúc này mới đặt ly rượu xuống, kéo đầu vai Cận Tử Kỳ qua, "Thật sự là phá sản, nếu như gả cho tên tiểu tử nghèo, hôm nay chính là đem hai quả thận bán cũng không đủ em chơi trận này!"
Giọng điệu đầy cưng chìu, chỉ cần là người đều không khó thấy được mức độ Tống Kỳ Diễn đối với vị tiểu thư Cận gia này sủng ái như thế nào.
Cận Tử Kỳ lại háy hắn một cái, chính mình chọc cho hoa đào rơi lả tả thì tự mình chịu trách nhiệm, đừng nghĩ để cho cô hao tài.
Tống Kỳ Diễn thích nhất chính là nhìn dáng vẻ Cận Tử Kỳ vì mình tranh giành ghen tuông, khi đó cô đâu nào còn có bộ dáng cao cao tại thượng bình tĩnh, hoàn toàn là một người vợ nhỏ bé đáng yêu sinh động.
Cho nên, hơi có chút phá tài thì thế nào, xem như là làm công ích được rồi.
Tống Kỳ Diễn đã móc quyển chi phiếu từ bên trong túi áo tây trang ra, cầm lấy bút do người phục vụ đưa tới ký tên.
Viết ra chi phiếu con số một trăm nghìn như long phượng nhảy múa, ngay cả chân mày cũng chưa từng nhăn lại một chút.
Vừa muốn xé xuống, lại nghe được một giọng nói cách xa trong không khí xen vào: "Hai trăm nghìn."
Thân hình Cận Tử Kỳ đang đứng thẳng sửng sốt, ánh đèn vốn dừng ở chỗ họ bên này nhanh chóng chuyển động, sau đó vững vàng mà toả sáng vào vị trí của một người khác, tầm mắt của cô cũng theo ánh đèn đó đi qua.
Ánh mắt của Tống Kỳ Diễn lạnh giá, bàn tay cầm chi phiếu cũng hơi siết chặt.
Mọi người đều men theo giọng nói đó xem người đàn ông nào hô lên giá hai trăm nghìn kếch xù.
Đã thấy, Tần Viễn ngồi ở bên bàn tròn, một đôi tròng mắt sâu sắc, một tay còn nắm ly rượu chân cao.
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt của Cận Tử Kỳ dưới chiếc mặt nạ kia, mở miệng đọc nhấn rõ từng chữ rõ ràng: "Hai trăm nghìn, xin mời vị tiểu thư mặc váy dạ hội tím đậm này, lấy mặt nạ của cô xuống."