Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 93 : Em muốn vứt chồng bỏ con sao?

Ngày đăng: 19:10 19/04/20


Editor: tamthuonglac



Đối với việc Tô Ngưng Tuyết đề nghị muốn đem hôn lễ định tại Australia, Cận Tử Kỳ vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.



Theo sự hiểu biết của cô đối với người mẹ này của mình, xưa nay đều không thích cao giọng phô trương.



Nhưng bây giờ đề xuất yêu cầu như thế, cùng tác phong làm việc ngày trước của bà hoàn toàn khác biệt.



Nhưng dường như Tống Kỳ Diễn sau khi nghe xong lời của Tô Ngưng Tuyết mà nói, chẳng những không có chút nào bối rối, ngược lại vô cùng vui vẻ.



Đúng vậy, vui vẻ, Cận Tử Kỳ cảm giác mình tuyệt đối sẽ không nhìn lầm biểu tình trên mặt hắn.



Tựa như hiện tại ngồi trong phòng chờ khởi hành ở sân bay, cô cũng có thể từ giữa lông mày của Tống Kỳ Diễn đọc lên được cảm xúc sung sướng của hắn. Bạn đang xem truyện thuộc diendanlequydon



"Tại sao nhìn anh như vậy?" Tống Kỳ Diễn ôm vai của cô qua, ánh mắt như mỉm cười hỏi cô.



Cận Tử Kỳ lắc lắc đầu, quay lại cười khẽ: "Chỉ là đột nhiên hiếu kỳ ngoại trừ Tống thị, anh còn có bao nhiêu tài sản."



Tống Kỳ Diễn lại còn mang hộ chiếu là công dân Australia, điểm này có chút bất ngờ.



Nếu đã trở về Tống gia, cô không tin Tống Chi Nhậm sẽ cho phép Tống Kỳ Diễn còn giữ hộ chiếu nước khác.



Theo cô biết, Tống Chi Nhậm là một người điển hình tôn trọng văn hóa Đông Phương.



Đối với Tống Kỳ Diễn, cô dường như cũng không hiểu rõ nhiều, trừ hắn là người thừa kế "Đã mất" của Tống gia.



Tống Kỳ Diễn ôm cô thật sát, chỉ kém không bế cô đặt lên trên chân mình.



Gần đây hắn dường như trở nên càng thêm dính người, cùng Mỗ Mỗ không sai biệt lắm, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.



Phát hiện trong mắt cô chuyển động đầy hiếu kỳ tò mò, miệng hắn toe toét, lộ ra một hàm răng trắng, "Nhất định đủ cho đại tiểu thư em trên tiệc tối từ thiện kêu thêm vài lần bốn trăm ngàn."



Lời này nghe vào có chút cắn răng nghiến lợi, Cận Tử Kỳ nhìn nụ cười trên mặt hắn, càng nhìn càng cảm thấy hẹp hòi.



—— không sai, chính là hẹp hòi.



Tối hôm qua mệt mỏi trước lúc mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, cô rõ ràng nghe được một câu thở dài: "Bốn trăm ngàn......"



Cô tuyệt đối không hoài nghi xuất ra từ miệng của Tống Kỳ Diễn, trong giọng nói khó nén đau lòng và hối tiếc.



Nghĩ như vậy, một tay của Tống Kỳ Diễn đã từ phía sau lưng của cô vuốt thẳng một đường đến cái mông.



Không nặng không nhẹ bóp một cái, Cận Tử Kỳ có chút thẹn quá hoá giận, đưa tay liền muốn đẩy hắn: "Anh tự trọng chút!"



Khi nói lời này rõ ràng khí tràng chưa đủ, không có lực uy hiếp, lỗ tai lại từ từ đỏ lên.



Chung quanh hành khách đang ngồi chờ chuyến bay nhìn sang bọn họ ấm áp mà cười cười.



Tống Kỳ Diễn nhìn cô mang bộ dạng người vợ nhỏ bị chọc tức không được tự nhiên, chẳng những không buông cô ra, ngược lại càng ôm cô thật chặt về phía mình, dính vào nhau vô cùng chặt chẽ mà nồng nhiệt.



Tối hôm qua mắt thấy cô và Tần Viễn cầm sắt hòa minh thì trong lòng sinh ra một dòng chua xót, giờ đã sớm tiêu tán mất hết dấu vết.



Đôi môi mỏng của hắn dán sát tai của cô: "Anh có trầm trọng hơn, chẳng lẽ em không biết?"



Dường như chỉ cần vừa nghe đến giọng nói làm người ta mê muội như vậy Cận Tử Kỳ đã không nhịn được mà trở nên xấu hổ.



Trong phòng chờ khởi hành ở sân bay người đến người đi.



Hắn không biết mình tại sao vào lúc này sinh ra ý nghĩ muốn ôm lấy cô.



Hơn nữa trong đầu liên tục kêu gào điên cuồng, lập tức truyền đến một bộ vị nào đó cho thân thể.



Gương mặt của Cận Tử Kỳ hoàn toàn đỏ rực, khi cô bị cái gì đó cứng rắn chống đỡ.



"Tống Kỳ Diễn, trong đầu của anh ở đây là đang nghĩ cái gì vậy!" Cô có chút tức giận mà chất vấn hắn.



"Em đang suy nghĩ gì thì anh cũng đang suy nghĩ cái đó." Nói xong lời chính nghĩa lẫm nhiên, lòng không hề xấu hổ.



"Tống Kỳ Diễn anh không nên càng ngày càng không biết xấu hổ một chút?"



Tống Kỳ Diễn nhìn sang cô, đuôi lông mày nhảy lên: "Tại sao không dám?" Giọng điệu xem thường không cho là đúng.
"Cô vẫn muốn để tôi giữ vững động tác này đến khi công ty bảo hiểm xe tới sao?"



Tiếng cười rất sảng khoái rất bình thản, làm cho người ta cảm giác giống như tướng mạo của anh, ôn nhu mà lịch thiệp.



Cận Tử Kỳ bị anh nhắc nhở mới bừng tỉnh và phát hiện hai cánh tay của anh vẫn giúp cô đỡ mui xe, nếu như anh tiện tay buông ra, rất có thể sẽ lỡ tay làm tổn thương đến cô vẫn còn ghé vào trước mui xe.



Nhận ra được điểm này, Cận Tử Kỳ rất nhanh rời đi khỏi đầu xe, hướng qua bên cạnh lui hai bước.



Trong tay của cô còn cầm thanh công cụ kim loại, trên gương mặt trắng nõn đã dính chút dầu máy màu đen.



Ánh mặt trời, nước mưa, kim loại và người phụ nữ, trong không khí ươn ướt tràn đầy hormone.



Cận Tử Kỳ nhìn sang Tần Viễn lấy khăn tay lau chùi từng ngón tay, đang do dự có nên nói ra một tiếng "Cám ơn" hay không.



Giống như cảm nhận được trong lòng của cô không ổn định, Tần Viễn ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng hơi vểnh: "Không cần cám ơn." Bạn đang xem truyện thuộc diendanlequydon



Giọng nói vẫn ôn hòa như cũ, nụ cười trên mặt cũng tràn đầy hương vị của ánh mặt trời.



Cận Tử Kỳ chỉ có thể quay lại cười khẽ, trừ việc này ra cũng không có quá nhiều biểu tình.



Bởi vì giữa bọn họ cũng không quen thuộc.



Cô quay đầu liếc nhìn dòng xe cộ qua lại như con thoi, nhất thời suy xét, lần nữa nhìn về phía Tần Viễn vẫn chưa rời đi: "Công ty bảo hiểm chạy tới có thể còn phải nửa giờ sau, tôi hiện tại vội đi đến bệnh viện, anh có thể đưa tôi qua đó không?"



Cô mới vừa rồi thì thấy được chiếc xe Mercedes-Benz dừng ở sau xe cô trên ba thước, không cần suy nghĩ cũng biết là của anh ta.



Ánh mắt của Tần Viễn sau khi vụt sáng, ngay sau đó thì nụ cười ở khoé miệng sâu hơn, gật đầu: "Lên xe đi."



"Cảm ơn." Ngoại trừ nói lời cảm ơn, Cận Tử Kỳ không có những ý nghĩ khác.



-------



Cận Tử Kỳ ngồi vào xe Tần Viễn, nhưng lúc này anh không ngồi vào ghế lái.



Khi cô hiếu kỳ tò mò anh đang làm gì, thì anh lại đi về phía cửa xe ghế phụ mở ra.



Cận Tử Kỳ kinh ngạc với hành động của anh, anh lại vô cùng lịch lãm trùm lên vai cô một chiếc áo khoác.



"Tháng mười một không chừng khí trời trở lạnh, vẫn là mặc vào đi, tránh cho cảm mạo."



Hầu như lời của anh vừa dứt xong, Cận Tử Kỳ nhẹ nhàng mà hắt hơi một cái.



Anh săn sóc như thế để cho hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ hơi thu lại, anh cũng đã thay cô đóng cửa xe rồi vòng qua đầu xe.



"Bệnh viện nào?" Anh vừa lên xe không chờ cô mở miệng đã dẫn đầu hỏi.



Lông mi Cận Tử Kỳ khẽ chớp, nhìn qua con sói xám đung đưa treo trên đầu xe trả lời: "Bệnh viện nhân dân thành phố."



Ánh mắt Tần Viễn cũng bị cô dẫn dắt đến con sói xám đung đưa đó, anh sau khi khởi động xe mới lần nữa nói chuyện: "Rất trẻ con sao? Tối hôm qua rõ ràng ném ra ngoài rồi, buổi sáng lại đặt ở trên đây nữa."



Anh bất đắc dĩ khẽ cười, Cận Tử Kỳ liếc mắt nhìn anh, có thể nhìn thấy đáy mắt anh nhàn nhạt sự thỏa mãn.



Cô nghe nói vị Tần tổng này hình như có vị hôn thê.



"Sẽ không, tối thiểu nói rõ cô ấy rất quan tâm anh, người phụ nữ sẽ chỉ ở trước mặt người yêu mới trở nên giống như trẻ con."



Đuôi lông mày của Tần Viễn nhướng lên, tay nắm bánh tay lái chuyển động, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn qua con đường phía trước.



"Cận tiểu thư ở trước mặt Kỳ Diễn cũng là tính trẻ con như vậy sao?"



Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn về phía anh, không biết như thế nào đột nhiên đem đề tài chuyển đến trên người mình.



Tần Viễn chú ý tới ánh mắt của cô, khẽ mỉm cười: "Chớ để ý, tôi chỉ là tùy tiện hỏi một chút."



Cận Tử Kỳ lại rũ mắt xuống, nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu, "Có lẽ vậy."



Có lẽ cái gì, cô không nói tiếp, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, nhìn sang trên trời một dải cầu vồng rực rỡ.



Cũng không nhìn thấy đôi tay đang nắm vô lăng của người đàn ông bên cạnh trong phút chốc đã trắng bệch.